ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 42

Đầm nước này cứ cách mấy năm lại dìm chết người, bọn trẻ trong thôn đều
được người lớn cảnh cáo không được phép đến đây bơi lội…

Lúc này, Trâu Quân đã bắt đầu hoảng loạn, vật lộn một lúc nhưng chân

tay cứ không nghe lời, đặc biệt là bên chân bị thương đã mất đi cảm giác, ý
thức cũng mơ hồ dần. Trong tuyệt vọng, bỗng cảm thấy có người đang kéo
cậu bơi vào bờ. Đợi khi cậu phục xuống mặt đất ho ra mấy ngụm nước,
hoàn hồn dần, thì Hướng Viễn toàn thân đã ướt đẫm, đang kéo cô gái kia
lên gần bờ. Cậu vội vã bò dậy chạy đến gần bờ giúp Hướng Viễn một tay,
hai người ra sức hợp lực mới kéo nổi cô gái đã mất hết ý thức kia rời khỏi
mặt nước.

Hướng Viễn mệt nhoài người, thở không ra hơi nữa, cô cố hỏi một câu:

“Trâu Quân, em có sao không?” Thấy cậu ho sặc sụa, lắc đầu lia lịa mới
chuyển sự tập trung sang Diệp Linh đang nằm im trên đất. Gương mặt cô ta
không một chút máu, lồng ngực cũng chỉ hơi phập phồng không nhìn rõ.

“Chị Hướng Viễn, làm sao đây? Chị ấy sẽ không chết chứ?” Trâu Quân

dù gì vẫn là một cậu bé, sợ hãi đến mức suýt khóc.

Hướng Viễn chỉ về phía cánh đồng gần bên bờ đầm, vội vã bảo Trâu

Quân: “Em mau đi, dắt trâu của chú Hai Lý đến đây.”

Trâu Quân lập tức hiểu ý, cũng mặc kệ vết thương trên chân, quay đầu

chạy một mạch về phía Hướng Viễn chỉ.

Cùng với lúc Trâu Quân dắt trâu của chú Hai Lý đến, phía sau còn có

một đám dân trong thôn và du khách nghe chuyện chạy đến xem tình hình.
Trong đó có một số người dày dạn kinh nghiệm đưa Diệp Linh vắt lên lưng
trâu, để cô nằm úp sấp lên trên đó, mặt hướng xuống đất, sau đó đuổi cho
trâu chạy.

Hướng Viễn bước ra khỏi đám người đó để hít thở. Trời tháng mười, gió

phất qua cơ thể đang ướt đẫm, lạnh tê tái. Không lâu sau, cô nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.