ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 40

“Hái hoa.” Hướng Viễn sợ Diệp Linh đợi lâu, nói vắn tắt chỉ vào đóa đỗ

quyên dại, bảo với Trâu Quân. Cô quay đầu nhìn, Diệp Linh đã thong thả
dạo bộ một mình cách xa đến hơn mười mấy mét.

“Chị thích cái này à?” Trâu Quân ngạc nhiên nhìn Hướng Viễn, “Đừng,

đừng, cỏ ở đây trơn trượt lắm, chị đừng trèo lên, em hái cho.” Cậu ló người
ra hái hoa xuống một cách dễ dàng, những giọt mồ hôi trên trán cũng lấp
lánh như đôi mắt cậu.

Hướng Viễn đưa tay ra đón lấy cành hoa Trâu Quân đưa, vừa quay lại

đã nhìn thấy Diệp Linh váy trắng đang đứng lặng lẽ bên hồ, cúi đầu như
đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột nhảy xuống, rồi biến mất không một
tiếng động giữa làn nước đầm.

Chỉ trong một tích tắc, Diệp Linh đã mất hút giữa đầm nước sâu. Mọi

thứ xảy ra quá đột ngột, nếu không phải mặt nước đang gợn lên những đợt
sóng, Hướng Viễn còn ngỡ mình đang gặp ảo giác trong buổi chiều nắng
này. Bản năng phản xạ trong thoáng chốc đã khiến Hướng Viễn chạy như
bay đến bên bờ đầm, vừa định nhảy xuống để cứu thì một cảnh tượng vụt
qua thật nhanh trước mắt: Hướng Dĩ căng phềnh những nước đang nổi lờ
đờ giữa mặt đầm, gương mặt nhỏ nhắn sưng phồng biến dạng, tím ngắt
không một chút sinh khí nào.

Hướng Viễn run lên rất khẽ. Thế giới này tại sao lại kỳ quặc như thế?

Có vô số người – như mẹ cô, như Hướng Dĩ, như rất nhiều những người
dân vô danh bần cùng như kiến cỏ khác, rõ ràng là rất vất vả đau khổ,
nhưng vẫn vật lộn chống cự để tiếp tục được sống, nhưng rồi cũng đành bất
lực. Thế mà cô gái tên Diệp Linh này, tuổi còn trẻ, lại xinh xắn, phục trang
tinh tế, rõ ràng là cuộc sống rất khá giả, cô ta sống còn tốt hơn những người
khác gấp trăm lần, nhưng lại tự nguyện tìm đến cái chết. Thật mỉa mai
thay!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.