Buồn cười!”, Diệp Bỉnh Văn nghe Hướng Viễn nói xong, đờ ra một lúc, rồi
vẫn tiếp tục tỏ thái độ phản bác.
“Đúng vậy, Hướng Viễn, nhóm người đó đã mấy chục tuổi, họ làm việc
cả nửa đời người ở Giang Nguyên, dù thế nào đi nữa thì bố anh cũng không
thể đồng ý đuổi việc họ đâu”, Diệp Khiên Trạch cũng hạ giọng khuyên nhủ,
hiếm thấy anh cùng thống nhất một quan điểm với Diệp Bỉnh Văn như vậy.
Hướng Viễn cười nói: “Sao tôi dám đuổi họ đi được? Chỉ cần họ muốn
thì đương nhiên có thể để họ làm việc đến khi về hưu như Chủ tịch Diệp đã
hứa nhưng có một nguyên tắc không thể thay đổi, đó là anh bỏ ra bao nhiều
công sức thì sẽ thu được bấy nhiêu lợi ích, doanh nghiệp không thể nuôi
người lười biếng mà vẫn ăn nhiều được. Tất nhiên, để phân biệt thì lương
cơ bản của công nhân chính thức sẽ cao hơn ngoại tỉnh một chút nhưng
định mức thì phải như nhau. Vả lại Phó tổng Lý, tôi cho rằng trong xưởng
phải phân định mức đến từng cá nhân, hoàn thành bao nhiêu sẽ thu được
bấy nhiêu tiền. Nhưng thực hiện phải công bằng để vừa có thể đảm bảo ưu
thế của nhân viên chính thức, vừa thu nhỏ được khoảng cách thu nhập trong
từng xưởng nhỏ”.
“Nhưng nếu tính theo cách này thì với năng lực hiện tại của công nhân
chính thức, e là một tháng cũng không hoàn thành được nhiệm vụ cơ bản”,
Phó tổng Lý tỏ ra lo lắng.
“Vậy thì điều động họ đến vị trí có thể hoàn thành được. Giang Nguyên
mãi mãi sẽ trải chiếu cho họ nhưng họ phải làm công việc phù hợp với
mình, trồng hoa quét sân, gì cũng được. Thà rằng tạo thêm nhiều việc khác
rồi bố trí họ làm còn hơn để những người nhàn rồi ở lại xưởng kích động
mâu thuận người khác. Tất nhiên những vị trí công việc khác nhau thì đãi
ngộ cũng khác nhau, trồng hoa thì nhận lương của thợ làm vườn, quét sân
thì thu nhập như nhân viên vệ sinh, rất công bằng.”
“Toàn nói lung tung, cô đang ảo tưởng à?”, Diệp Bỉnh Văn cười nói.