ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 45

quần áo mà vẫn thấy lạnh, đầu nặng, cổ họng rát như bị lửa đốt, muốn bảo
Hướng Dao rót cho cốc nước mà không biết con bé chết tiệt ấy đã chạy
biến đi đằng nào rồi. Cô đã sớm biết cách chăm sóc bản thân nên cũng biết
rõ mình đã bị cảm lạnh. Từ trước đến nay cô vẫn rất khỏe mạnh, bình
thường cũng hiếm khi đau đầu cảm sốt, vậy mà hôm nay chỉ dầm nước một
chút mà đã trở nên thê thảm thế này, chẳng lẽ cô nàng thành phố kia đã
truyền nhiễm tính tiểu thư cho cô rồi? Hướng Viễn nghĩ đến đây liền bật
cười. Cô nghĩ ngồi đợi một lúc rồi về ngủ một giấc vậy, ngày mai còn phải
dậy sớm nữa.

Lần này Hướng Viễn không được toại nguyện, khi ý thức vừa bắt đầu

hỗn độn, cô đã nghe thấy chú trưởng thôn hai Lý gọi: “Hướng Viễn, Hướng
Viễn, người nhà của cô gái kia đến rồi. Ha ha, cháu đoán xe, là ai nào…”

Câu sau của chú hai Lý vẫn chưa kịp nghe tường tận thì ánh mắt của cô

đã nhìn thấy bóng dáng sau lưng chú.

Người ấy rất giống anh nhưng sao lại là anh được? Thế nhưng giọng nói

ấy rõ ràng rất quen thuộc: “Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?”

Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?

Trước kia mỗi lần anh đi học, cô luôn đứng đợi ở thung lũng gần nhà

anh. Lúc anh nói câu đó đều bật cười rất rạng rỡ. Hướng Viễn ở đây, đương
nhiên là để đợi anh rồi.

Hướng Viễn cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, “Diệp Khiên

Trạch, sao cậu lại đến trễ thế? Hại tớ đợi lâu ơi là lâu.”

Nhưng nét mặt của anh lúc đó không lo âu như thế này.

Hướng Viễn đột nhiên tỉnh táo hẳn, không biết sức lực ở đâu ra khiến cô

đứng phắt dậy, lúc nhìn rõ người trước mặt mình, nghi ngờ càng tăng thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.