ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 469

Hướng Viễn biết Diệp Quân ghét nhất bị người ta nói về vẻ ngoài của

mình nên vội vã cười giả lả, chuyển đề tài: “Tôi có quyền xem như Cục
trưởng Tạ đang khen tôi”.

Cục trưởng Tạ cười nói xong rồi làm ra vẻ nghiêm chỉnh: “Kể cũng hay,

công tử nhà có tiền không hưởng phú quý mà lại muốn vào ngành chúng
tôi, nói ra thì cũng là vinh dự đấy chứ. Một chàng trai như vậy mà đứng
trong Cục Công an thì các nữ cảnh sát chỗ chúng tôi điêu đứng hết. Có điều
nếu có vụ án là phải lên đường ngay. Nếu là nữ tướng cướp thì còn ổn, lỡ
gặp phải vụ án liên quan đến tính mạng, dao súng không có mắt, nếu bị
thương thì tôi biết nói thế nào với nhà cô đây?”.

“Cục trưởng Tạ có thể xem qua bảng thành tích của tôi, tôi không phải

là...”

“A Quân!” Hướng Viễn kịp thời cắt ngang lời tranh cãi nóng nảy của

Diệp Quân. Thực vậy, cậu ghét nhất bị người khác xem là gối thêu hoa chỉ
để nhìn chơi. Các môn văn hóa, môn chuyên ngành của cậu đều tương đối
xuất sắc, thể thao đánh võ càng là sở trường nhưng lúc này không phải lúc
nói những chuyện đó. Cục trưởng Tạ nói đúng, dao súng không có mắt, nếu
cậu bị thương thật thì phải làm sao?

Hướng Viễn thở dài: “Cậu bé này nhất quyết làm cảnh sát, tám ngựa kéo

về cũng không được. Bốn năm học ở Học viện Cảnh sát, không để nó làm
nghề này thì chỉ e nó không chịu, nên phải phiền Cục trưởng Tạ quan tâm
rồi”.

Cục trưởng Tạ lại tỏ ra rất thoải mái nói: “Nếu Hướng Viễn đã nói thế

thì không có vấn đề gì nữa. Chỉ cần tốt nghiệp xong thì cứ giao cho tôi, bảo
đảm yên tâm ngay”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.