ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 510

Cô mở đèn, cũng không gọi Diệp Khiên Trạch cùng vào mà tự mình đến

bên chiếc ghế bố ngoài ban công rồi ngồi xuống. Xung quanh khá yên tĩnh,
những nhân viên trung tầng của Giang Nguyên được Đằng Vân sắp xếp vào
các gian phòng ở một đầu khác, có điều vào lúc này, chắc chưa có mấy
người kết thúc cuộc vui say sưa cuối tuần. Do xa thành phố, không khí
quanh đây được xanh hóa nên lúc nào cũng tươi đẹp hơn trong thành phố,
nếu nhắm mắt lại, chầm chậm hít thở có thể cảm nhận được mùi tanh tanh
của bùn đất và vị chát của sương đêm.

Hướng Viễn vờ như không biết Diệp Khiên Trạch đã đứng sau lưng

mình từ lúc nào, hai tay anh đặt trên lưng tựa của ghế, xoa bóp vai cho cồ.
Cồ rất biết ý mà thả lỏng cả cơ thịt và thần kinh vốn đã căng thẳng cả một
ngày, lặng im hưởng thụ phút nghỉ ngơi ngắn ngủi dưới bàn tay đầy ma lực
của anh.

"Hình như đã lâu lắm rồi mới được cùng em ở một nơi yên tĩnh như thế

này", Diệp Khiên Trạch nói.

Hướng Viễn cười, thực ra, nếu để ý nghe kỹ thì tiếng ồn ào huyên náo ở

đầu kia khu nghỉ mát vẫn thỉnh thoảng theo gió vẳng đến. Có lẽ những bận
rộn ngày trước, cái không yên tĩnh nhất đa phần là chính trái tim họ mà
thôi. Cho dù giờ đây họ ở khu núi hoang Vụ Nguyên thì cũng có thể nào
còn như trước được nữa, đồi tay nắm chặt trong bóng đêm, nhìn nhau và
cười, chỉ nhớ người đang bên cạnh mình và niềm vui trước mắt, không có
quá khứ cũng chẳng cần biết đến tương lai?

Thế nhưng, nhớ đến quá khứ vẫn khiến trái tim Hướng Viễn vẫn mềm

dịu lại. Cồ hơi nghiêng đầu, nói: "Toàn mùi rượu thôi".

Tiếng cười của Diệp Khiên Trạch thoáng bên tai cô: "Thế gian này nhơ

bẩn mà chỉ mình em trong sạch thì có ý nghĩa gì? Anh đã uống say rồi, thế
mà em vẫn tỉnh?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.