ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 513

cũng được, giữa hai người sao lại tính toán thắng thua? Bình thường, cô
luôn chiếm thế thượng phong nhưng trong mỗi một bước chuyền quan
trọng nhất lại bại trận dưới sự dịu dàng và nụ cười của anh.

Đã lâu lắm rồi họ chưa quấn quýt với nhau cuồng nhiệt như vậy, khát

vọng khiến hai người vốn điềm tĩnh trở nên phóng túng. Giữa chừng, Diệp
Khiên Trạch còn hỏi cồ một câu: "Em nói xem, phòng bên cạnh có người
không?".

ở nơi này, ban công xanh của mấy phòng trống bên cạnh chỉ dùng hàng

rào ngăn cách nhưng Hướng Viễn biết Đằng Vân là người ý tứ, đèn xung
quanh đều tối om, anh sẽ không tùy ý sắp xếp khách ở đây nhưng miệng
vẫn cười đáp: "Có người hay không, ai mà biết chứ?".

Diệp Khiên Trạch khẽ nhướn mày rồi cười: "Vậy mặc kệ đi".

Gió đêm thoảng qua khiến bàn tay trong cơn mê đắm của Hướng Viễn

khẽ run lên, "trái tim" cồ vốn nắm chặt trong tay đã bay theo gió, nhẹ bẵng
không chút trọng lượng, bay đến một nơi rất xa.

"Ôi..."

"Sao thế?", anh thắc mắc trước vẻ bồn chồn của cồ. "Khiên Trạch, trái

tim của anh bay mất rồi."

"Nhưng anh vẫn đang ở đây mà? Mặc kệ nó đi, lát nữa đi tìm về vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.