ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 518

Hướng Viễn thở dài, nói: "Sao anh vẫn ngây thơ thế nhỉ? Đã làm nghề

này thì làm sao trong sáng như tờ giấy được. Đối với khu nghỉ mát này mà
nói thì sự tồn tại của phòng tắm hơi là tất yếu, em không làm việc này thì
cũng có người làm. Người họ Thôi kia là ai thì em rõ hơn anh, em cũng biết
anh ta mạnh hơn bất kỳ ai khác trong nghề. Còn nữa, Khiên Trạch, còn một
điểm quan trọng nhất, anh ta là cháu ngoại của Cục trưởng Tạ của Cục
công an thành phố. Không ai chọc em thì em cũng không chọc đến ai, Viên
Tú kia là người của anh ta, chuyện nội bộ kiểu đó, chúng ta mặc kệ đi,
được không?".

"Nếu người bị bắt nạt ngoài kia là người thân của em thì em có nói thế

không?"

Vẻ thất vọng lộ rõ trong lời nói của Diệp Khiên Trạch.

Hướng Viễn lạnh lùng đáp: "Nhưng cô ta không phải. Sức người có hạn,

chúng ta không thể cứu giúp tất cả mọi người được mà chỉ có thể lo cho
bản thân, chịu trách nhiệm với người mình yêu thương. Những người chịu
khổ trên thế gian có bao nhiêu, anh biết không? Chỉ tính số người như cô ta
thôi thì mỗi ngày anh có cứu từ sáng đến tối, e rằng cũng không được một
phần vạn".

Cuối cùng, Diệp Khiên Trạch cũng vùng thoát khỏi Hướng Viễn. Anh

vô cùng đau lòng, nói một cách đau lòng: "Hướng Viễn, em khiến anh cảm
giác em là người máu lạnh từ đầu đến đuôi, không hề có trái tim thương
người. Nói thực, anh bắt đầu thấy em đáng sợ rồi". Anh giằng ra khỏi
Hướng Viễn, sải chân vượt qua hàng rào thấp, một mình ra khỏi khu nhà.

Tiếng động bên ngoài đã ngừng. Lúc bước ra, Diệp Khiên Trạch đã nhìn

thấy xưởng trưởng Lý vẻ mặt hoang mang, ông chủ Thôi đang mỉm cười
còn Viên Tú gục đầu ngã dưới đất. Anh không nói gì, sải bước thật nhanh
đến đó, đỡ Viên Tú dậy: "Thế nào, không sao chứ?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.