ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 567

"Thực ra anh..."

"Khiên Trạch, chi bằng chúng ta thôi đi."

Một câu nói không thể nào bình tĩnh hơn, giống như năm nào cô quyết

định lấy anh. Khi ấy, cô đã đi rất xa, cuối cùng quay lại, chậm rãi nói:
"Được!".

Nhưng phải rất lâu sau Diệp Khiên Trạch mới hiểu được quyết định của

cô.

Bi thương là thứ không nhìn thấy, không thể nói, thậm chí không thể

hình dung nhưng trọng lượng của nó lại rất nặng nề. Diệp Khiên Trạch
không nói nổi lời nào, đôi môi run rẩy, cánh tay ôm chặt lấy Hướng Viễn,
không thể buông vì buông ra thì anh sẽ mất đi chỗ dựa.

"Khiên Trạch, Khiên Trạch, anh nghe em nói đã. Diệp Khiên Trạch,

đừng như thế được không?" Hướng Viễn chậm rãi đẩy anh ra nhưng không
làm được gì trong sự công kích cuồng nhiệt chưa bao giờ có trước đó của
anh. Anh khóc, cô biết, đây không phải là kết quả cô mong muốn. Cô từng
ngỡ rằng hạnh phúc luôn nằm trong tay con người, nhưng giả thiết đó đã
sai lầm nên kết luận cuối cùng không bao giờ có thể đúng được.

Chưa bao giờ Diệp Khiên Trạch đối xử với cô như vậy. Trước kia,

những lúc thân mật nhất, anh cũng dịu dàng như nước, vậy mà bây giờ anh
lại làm cô đau, nhưng cô luôn bất lực trước anh. Cũng như với Trương
Thiên Nhiên đã chơi sáu ván cờ với cô, trước khi chia tay, cô đã nói với anh
ta: "Tôi không phải là người có trí tuệ vì trí tuệ có thể khiến một người biết
nên làm gì và không nên làm gì, nhưng lúc nào tôi cũng không quản nổi
chính bản thân mình".

Cô phát hiện ra một cách bi thảm rằng, dưới đôi môi, dưới bàn tay và

dưới cơ thể anh, cô chỉ là người phụ nữ ngu muội như bao người khác,
không thể giữ nổi sự kiên trì của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.