ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 573

Hướng Viễn lắc đầu: "Không, em cứ thấy có chỗ nào đó không ổn".

Mặc Diệp Khiên Trạch khuyên can, cồ vẫn bước xuống giường, mở cửa

rồi đi chân trần ra ngoài hành lang bước về phía phòng Diệp Linh. Quả
nhiên cửa phòng đang khép hờ. Mượn ánh sáng ngọn đèn đường bên ngoài
cửa sổ, Hướng Viễn thấy Diệp Linh đang dựa nửa người trên chiếc ghế đặt
trước cửa sổ.

"Diệp Linh, tôi muốn nói chuyện với cô được không?" Hướng Viễn

không muốn Diệp Linh giật mình nên lên tiếng trước nhưng Diệp Linh vẫn
bất động, không chút phản ứng. Đèn bật sáng, cảnh tượng trước mát khiên
cả đời Hướng Viên cũng không sao quên được. Diệp Linh gần như ngạt
thở, máu tràn khắp nơi... Nguồn gốc của thứ dịch thề mà cô đạp lên trước
đó bắt nguồn từ bàn tay buông thõng bên ghế kia.

"Diệp Linh...", Hướng Viễn hét lên. Mặc kệ chân mình đạp lên máu, cô

chạy đến vỗ vỗ vào mặt Diệp Linh. Gương mặt ấy đã không còn hơi ấm
nhưng máu vẫn rơi tí tách theo bàn tay trái đang co thành nắm đấm của
Diệp Linh.

"Không được, cô không thể chết", Hướng Viễn lảm nhảm. Rất nhiều

lúc, cô đã nghĩ thầm trong lòng rằng, tại sao thế gian lại có sự tồn tại của
Diệp Linh? Thậm chí lúc ác độc hơn, cồ còn nguyền rủa cho người con gái
như âm hồn không tan này biến mất khỏi thế giới càng nhanh càng tốt,
nhưng không phải là bây giờ, không thể bằng cách này.

"Khiên Trạch, Diệp Linh..."

Cô thử lay gọi người đang ngủ say rồi loạng choạng đi gọi điện thoại,

bàn tay đầy máu vấy sang những phím số, đỏ rực chói mắt.

Đường dây 120 [1] luôn bận, Hướng Viễn đành gác máy. Vừa quay lại

cồ đã nhìn thấy Diệp Khiên Trạch đứng ngay ở cửa, đờ đẫn như bị trúng
bùa phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.