ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 572

Người cồ đang nói chuyện hiền nhiên là Diệp Khiên Trạch.

"Nói gì?" Diệp Khiên Trạch cũng thấy nghi ngại, có lẽ bệnh tình của A

Linh không hồi phục nhanh như anh nghĩ. Chuyện xảy ra hôm nay cũng
không thể qua đi lặng lẽ không một dấu vết như vẻ bề ngoài của nó.

"Em muốn hỏi là... Diệp Khiên Trạch, anh còn lời nào muốn nói với em

không?"

Đây không phải lần đầu tiên Hướng Viễn nghe thấy câu hỏi này. Cô

quay nhìn Diệp Khiên Trạch nhưng anh vẫn chọn sự im lặng như những lần
trước.

Diệp Linh không hê thác mác, có lẽ cô cũng đoán được đáp án này từ

lâu, chẳng qua chỉ hỏi do thói quen mà thôi. Cồ cười cười, không nói thèm
gì mà đưa tay đóng cửa lại rồi bỏ đi.

Diệp Khiên Trạch nhắm nghiêm mắt, thở một hơi dài như thể anh mới là

người vừa thoát khỏi cơn ác mộng.

"Ngủ thôi", anh vừa nói vừa vuốt ve mu bàn tay của Hướng Viễn.

Hai người lại nằm xuống giường, sự tĩnh lặng cũng bao trùm cả căn

phòng. Họ nằm lắng nghe hơi thở của nhau, nghe cả tiếng mưa dồn dập
không ngớt ngoài kia, tuy không ai lên tiếng nhưng họ biết người kia cũng
không ngủ như mình.

Không biết bao lâu sau, cố lẽ khi trời đã sắp sáng, Hướng Viễn cứ trằn

trọc mãi khiến Diệp Khiên Trạch lại trở dậy bật đèn.

"sao vậy, vẫn chưa quên chuyện lúc này à? A Linh là vậy, em đừng để

tâm", Diệp Khiên Trạch rất ít khi nhìn thấy Hướng Viễn thấp thỏm như thế
nên dịu giọng an ủi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.