ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 580

được nhưng vấn đề nằm ở chỗ tiền vốn lưu động của công ty, cho dù
Hướng Viễn đồng ý thì cũng bắt buộc phải có chữ ký của anh mới có thể có
hiện lực. Đó cũng là một vướng mắc đối với người quyền cao chức trọng
như Hướng Viễn. Đó là chế độ của công ty, Hướng Viễn có thể hiểu, trong
quá khứ, điều này cũng hiếm khi ảnh hưởng đến cô vì trước nay chữ ký của
Diệp Khiên Trạch chỉ là một thủ tục. Thế nhưng giờ đây khi anh biến mất
khỏi công ty, cô mới ý thực sâu sắc rằng, cho dù cô có chịu thừa nhận hay
không thì Diệp Khiên Trạch vẫn là chủ nhân của nơi này.

"Lồ sắt thép của Ngọc Cang đã dời hạn trả nợ mấy lần rồi, nếu không

trả hết món tiền đó, tồi nghĩ họ sẽ không chịu đưa hàng tới nữa. Kho hàng
của chúng ta cũng có hạn, vả lại một vài phụ tùng sắt đặc biệt không còn
tìm được cái gì để thay thế, chẳng lẽ dừng máy móc lại đề chờ một người?
Tại sao Phó tổng Diệp đến điện thoại cũng không chịu nghe thế?", Phó tổng
Lý càu mày nói.

Hướng Viễn vô thức xoay cây bút trên bàn: "Chú cũng không phải

không biết, hiện giờ anh ấy không còn tâm trạng nào. Tôi cũng thử khuyên
nhủ nhưng nói cả ngày trời, hình như anh ấy chẳng nghe vào".

"Cô bảo, cứ tiếp tục thế này. Ị!"

"Thế này đi", Hướng Viễn cắt ngang lời Phó tổng Lý, "tồi mang những

văn kiện này về, dù thế nào đi nữa thì cũng chỉ cần anh ấy ký tên là được".

Hướng Viễn về đến nhà, đèn trong phòng Diệp Linh không sáng, cô biết

chắc chắn là Diệp Khiên Trạch không ở nhà. Sau khi Diệp Linh chết, phần
lớn thời gian anh đều ngồi trong đó, trên chiếc ghế mà Diệp Linh đã cắt cổ
tay, mở một ngọn đèn, ngẫm nghĩ những điều mà chỉ anh mới hiểu. Có mấy
lần, dì Dương vào trong quét dọn đều bị anh đuổi ra ngoài.

Hướng Viễn đứng trước cửa phòng ấy một lúc, đúng lúc ấy dì Dương

luống cuống đi ngang qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.