ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 59

cũng tự cảm thấy mình buồn cười nên chuyển sang chủ đề khác: “Phải rồi,
sao cậu lại lên đây? Tôi cứ ngỡ cậu ở thành phố lâu rồi nên không quen đi
đường núi nữa chứ.”

Diệp Khiên Trạch đáp: “Thấy muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nên

không yên tâm. Nhưng mà cũng phải nói thật, nếu không đi theo A Quân
suốt đoạn đương, tôi cũng không thể đến đây một cách suốn sẻ được. Tên
nhóc đó giống hệt cậu lúc nhỏ, không sợ trời không sợ đất là gì.”

Hướng Viễn quay đầu lại nhìn: “Cậu đi với A Quân? Thế nó đâu rồi?”

“Chia ra tìm cậu ở ngã rẽ phía trước, chắc không tìm được cậu nên nó

cũng quay về rồi. Đoạn đường nên khe suối này tôi quen thuộc hơn, không
ngờ cậu lại ở đây thật.” Diệp Khiên Trạch nói. Bỗng anh dừng lại một lúc
rồi tiếp tục: “Hướng Viễn, lần này tôi trở về, cứ cảm thấy cậu không giống
trước đây.”

Hướng Viễn phản bác: “Thì cậu cũng thế mà!”, nói xong cô phát hiện

tâm trạng mình thay đổi nên dịu giọng lại, nói một câu: “Chúng ta đều
không còn là trẻ con nữa, trưởng thành rồi nên cũng không tự nhiên như
trước được.”

Diệp Khiên Trạch nghe thế cũng có phần hoang mang: “Đã là bạn tốt thì

chẳng phải suốt đời sẽ như vậy hay sao?”

Hướng Viễn quay mặt đi, lặng thinh nhìn bóng trăng vỡ dưới làn nước.

Phải, họ chẳng phải là bạn tốt của nhau ư? Cùng nắm tay nhau trưởng
thành, trước kia là thế, cả đời cũng là thế?

“Phải rồi, em gái cậu đỡ chút nào chưa?”, cô lảng sang chuyện khác.

“Cũng khỏe hơn rồi, chỉ còn ho thôi. Cũng may có cậu cứu nó lên bờ

kịp thời. Chỉ có điều, từ nhỏ sức khỏe nó đã không tốt nên mới làm phiền
mọi người lâu vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.