Đúng vào lúc này, Đằng Vân đã đến bên bàn. ông chủ Thôi đứng dậy,
vỗ vỗ vai Đằng Vân: "Không phiền hai người bàn chuyện nữa, tôi mạn
phép đi trước. Đúng rồi, con tàu kia của tôi bây giờ vẫn để đó, lúc nào
muốn ra biển nữa cứ bảo tôi một tiếng". Nói xong, anh ta không quên chào
Hướng Viễn một tiếng: "Giám đốc Hướng, gặp lại sau".
"Vâng!", Hướng Viễn cười. Cô giữ nụ cười này rất lâu, mãi đến khi
Đằng Vân ngồi xuống đối diện với cô, nụ cười ấy vẫn không biến mất.
"Anh có chuyện giấu tôi, Đằng Vân."
"Hướng Viễn... cô biết có vài chuyện tôi không thể kiểm soát." Đằng
Vân cũng không biết phải nói gì, cuối cùng thả lỏng tay với vẻ bất lực.
Anh hiểu tính Hướng Viễn nên đành từ bỏ việc giải thích để ngầm công
nhận sự dò đoán của cô.
Hướng Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu, lá cây rất xanh, bầu trời rất xa,
sau giờ nghỉ trưa, những người đi trên đường bắt đầu đông dần, tất cả đều
theo quy luật. Một lúc sau, cô mới nói một câu như lẩm nhẩm với chính
mình: "Anh nói xem, tại sao phụ nữ lúc nào cũng là người biết cuối cùng?".
Buổi tối, Hướng Viễn về Diệp gia, Diệp Khiên Trạch không ở đó. Cô
thử suy nghĩ xem rốt cuộc là anh cũng bắt đầu bận rộn từ khi nào nhưng lại
không tài nào nghĩ được. Hướng Viễn đẩy cửa thư phòng, rút lần lượt từng
ngăn kéo bàn ra, không có cái nào khóa, có lẽ Diệp Khiên Trạch chắc rằng
cô không phải người đa nghi nhưng anh không biết tất cả phụ nữ khi đối
diện với thời khắc ấy đều như nhau.
Mỗi ngăn kéo đều được sắp xếp rất gọn gàng, đó là thói quen tốt của cả
hai anh em. Bên trong ngăn kéo đều là những thứ vô cùng bình thường,
Hướng Viễn đóng ngăn cuối cùng lại, cô cảm thấy hơi thất vọng nhưng lại
thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.