ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 602

"Ồ, chị rảnh rỗi không có việc gì nên tìm sách đọc", Hướng Viễn kéo

chiếc áo trên vai mình, đứng dậy nói.

Diệp Quân thoáng chốc hào hứng hẳn: "Chị mà cũng rảnh rỗi à? Nhưng

anh thì có sách gì hay mà xem đâu? Không triết học thì cũng tôn giáo, chán
chết. Trong phòng em có rất nhiều tạp chí, chị có muốn chọn mấy quyển
không?".

"Không cần đâu, chị lật bừa thôi, biết đâu đọc mà ngủ được." Nói xong,

cô mới nhận ra Diệp Quân có vẻ thất vọng nên cười bảo: "Lần sau chán sẽ
mượn của em, chị cũng chuẩn bị ngủ đây".

Bóng Diệp Quân mất hút khỏi cửa thư phòng. Hướng Viễn mới mở bàn

tay nãy giờ vẫn nắm chiếc nhẫn ra. Ai cũng nói tình rắn như vàng, thực ra
vàng khá là mềm, bóp lại nhẹ nhàng cũng đủ khiến nó biến dạng, cũng may
lần này chỉ để lại một vết đỏ hình tròn trong lòng bàn tay cô. Cô bình thản
đặt nó trở lại vị trí cũ sau khung ảnh, sau đó về phòng mình. Khoảnh khắc
khép cửa lại, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng Diệp Khiên Trạch mở cửa
vào nhà.

Anh đã về nhưng Hướng Viễn đã cảm thấy không còn gì để nói nữa. Đó

là người đàn ông cô chọn, cuộc hôn nhân cô chọn, nếu có đi sai đường,
người khác có lẽ sẽ chọn quay lại, còn Hướng Viễn thì không. Cô không
thể để đoạn đường trước kia mình đã phí bao sức lực trở nên lãng phí theo
thời gian nên dù phía trước có là gì thì cô cũng sẽ tiếp tục tiến tới và sẽ đi
mãi. Cô không tin là mình sẽ không tìm ra một khoảng trời khác. Cũng
giống như bây giờ, cô đã mất đi tình yêu nhưng ít nhất cũng có được tiền,
rất nhiều, rất nhiều tiền.

Hôm sau, khi giờ nghỉ trưa sắp đến, Hướng Viễn lại nhận được cuộc

điện thoại từ "cú đêm" Chương Việt, bảo là lâu quá không gặp, hỏi cô lúc
nào thì rỗi để đến "Tả Ngạn" uống một ly.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.