ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 650

Đô" ngày hôm nay, ngữ khí bình thản như nước, chất giọng dịu dàng ấm
áp, không chút sợ hãi và hoảng loạn.

Giọng nói ấy mãi mãi cô cũng không quên được, lời thì thầm khi quấn

quýt bên nhau, dịu dàng vào mỗi buổi sáng thức dậy như thế vẫn là hôm
qua, anh nói: "Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau".

Bên tay Hướng Viễn là một tờ báo ban sáng được đưa đến, anh đọc

không sai chữ nào, thế thì ít nhất cũng có thể chứng minh, cho đến sáng
nay, anh vẫn bình an vồ sự. Đọc đến câu cuối, Diệp Khiên Trạch ngừng lại
trong chốc lát, bỗng gọi một tiếng: "Hướng Viễn!".

Hướng Viễn không thể thở nổi, cô gập lưng xuống dù biết rõ đây chỉ là

một đoạn ghi âm.

"Hướng Viễn, hình như anh lại gây phiền phức cho em rồi. Hy vọng đây

là lần cuối cùng... Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta không? Em nói sẽ cho
anh ba nguyện vọng, gặp được em là may mắn cả đời của anh. Lời thỉnh
cầu thứ ba của anh, nếu như em vẫn lưu tâm, đó là mong em đừng làm hại
Viên Tú. Cô ấy không sai, người có tội là anh. Nếu anh chết rồi, xin hãy rắc
hài cốt của A Linh ở nơi anh vùi xác."

Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc, Đằng Vân nhìn người phụ nữ vô cùng

kiêu ngạo đang cúi người che mặt nghẹn ngào nhưng không một giọt nước
mắt nào trào ra.

Nguyện vọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch, có Viên Tú, có Diệp

Linh, có anh, chỉ riêng Hướng Viễn là không. Đương nhiên, Hướng Viễn
chỉ là người thực hiện nguyện vọng cho anh mà thôi.

"Có cần nghe thêm nữa không? Ngày mai trước khi trao đổi, nếu cô

muốn, có thể nghe tiếp anh ta đọc bản tin sáng hôm đó." Đằng Vân nói
xong, thu cây bút ghi âm lại, nói tiếp: "Hướng Viễn, tôi phải đi đây, những
việc còn lại tự cô suy nghĩ vậy. Cô trách tôi thì có thể báo cảnh sát bắt, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.