ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 678

vào lòng. Sau chuyện đó, Hướng Viễn không bao giờ nhắc lại, Diệp

Quân cũng hối hận khi mình quá xúc động nên cứ mong mỏi trong ý thức
hỗn loạn, cô đã không nhớ được gì. Cậu muốn tự lừa dối mình nhưng
Hướng Viễn không muốn thế.

"Em không dọn đi. Một mình chị ở đây không an toàn, huống hồ em

chẳng quan tâm người khác nói gì!", Diệp Quân cố kháng cự lại.

"Nhưng chị quan tâm."

Diệp Quân rất đau khổ và ghét cái lý trí quá cứng nhắc của Hướng Viễn

-không có tình cảm, cũng không cho phép cò kè mặc cả.

"Chị sợ gì? Chị không dám nhìn thấy em, trừ phi trong lòng chị có ma!"

Cậu cũng hy vọng biết bao là trong lòng Hướng Viễn cũng có "ma"

giống cậu, sâu kín, không nhìn thấy ánh sáng, một linh hồn luôn dằn vặt
chính mình. Nếu có thì ít nhất tình yêu của cậu không phải là một linh hồn
lang thang cô độc nữa.

Nhưng Hướng Viễn nghe câu nói này xong thì sắc mặt lập tứ thay đổi,

"ma" trong lòng cô là ý định giết người đã manh nha trước đêm bão hôm
ấy, chính cô đã đẩy người cô từng yêu vào chỗ chết, là sự ác độc do nỗi
căm hận tạo nên. Cô không thể nào nói với Diệp Quân, ngoài sự mờ ám
không nên có giữa hai người, cô càng sợ gương mặt của Diệp Quân hơn bởi
đường nét tuấn tú giống đến bảy phần, chỉ cần nhìn thấy cậu thì Hướng
Viễn lại nhớ đến tình yêu tuyệt vọng và nỗi hận không thể nào cứu rỗi được
của mình. Sự ích kỷ duy nhất mà cô cho phép mình được có, chính là đẩy
cậu ra xa để mình không gặp ác mộng nữa.

Cô nói với Diệp Quân: "Nếu em không chịu dọn đi thì chị sẽ đi".

Hướng Viễn biết dù thế nào thì cuối cùng cậu cũng sẽ gật đầu nhưng

nếu có thể, cô muốn mình là người rời xa ngôi nhà này. Cô không yêu ngôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.