ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 698

Lời chưa nói dứt, Hướng Viễn đã giơ tay giáng cho cậu một bạt tai: "Em

cũng say rồi hả? Có đang nói tiếng người không?".

Cồ hạ thủ không nặng nhưng hơi cồn khiến cồ thấy đầu đau như muốn

vỡ tung ra. Chương Việt đồ lừa đảo!

Cái tát tai ấy đã đánh vỡ sự kiên cường của Diệp Quân. Cậu quá dễ

dàng bại trận trước Hướng Viễn, ôm lấy gò má, mắt đỏ vằn như một đứa trẻ
đang tan nát trái tim.

"Đi!", Hướng Viễn quay mặt đi không nhìn cậu.

Cậu nuôi khan, cô kìm nước mát, chậm rãi, từ từ củi người xuồng, áp

sát gò má bị cồ đánh đang đỏ lên vào bắp đùi để trần của cô: "Không phải
người thì thôi, tồi là chó con nhưng tồi yêu em, không ai yêu em hơn tôi".

Gương mặt Hướng Viễn cũng nóng bừng, cồ nhích chân ra, cười khổ sở

và thở dài với không khí, cô không phải kẻ ngốc, sao cô lại không hiểu tình
cảm của Diệp Quân chứ. Thế nhưng mấy năm nay, đây lại là lần duy nhất
cậu nói ra câu này. Cậu thật sự như một chú chó con sắp bị bỏ rơi, áp lấy cô
thật chặt, gương mặt trong sáng tuấn tú đầy vẻ vồ tội và cam chịu, phản
chiếu sự tàn nhẫn của cồ.

Hướng Viễn rối loạn vô cùng, cồ không muốn thề này, cô không ứng

phó nồi nhiều thế này.

"Đừng thế!" Hướng Viễn gắng sức rút chân ra, đạp một phát vừa đủ lực

vào người Diệp Quân. Cồ muốn đá cậu ra nhưng lại bị cậu tóm chặt lấy
chân như rắn quấn xà nhà, không thoát ra nổi. Cô đã suýt quên rằng cậu
nhìn có vẻ vồ hại nhưng lại mạnh mẽ hơn cồ nghĩ nhiều. Cô lấy hết sức
vùng vẫy, muốn rút chân ra khỏi tay cậu, trong lúc vật lộn lại giống như trò
đùa giữa những cô cậu bé, còn thêm vài nét mờ ám. Đồi mắt trong sáng của
Diệp Quân dần dần phủ đầy một màn sương mơ màng, tay càng Ồm lấy
chân cồ chặt hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.