ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 700

nghiền mắt, rên lên một tiếng. Cậu bỗng hồn như điên lên đồi mồi đang hè
mở của cô, đó là hơi ấm cậu khao khát đã hai mươi mấy năm, bây giờ khi
có được khoảng khắc ấy, cậu run rẩy không thể kiềm chế nổi. Bàn tay đã
từng tát cậu nay dịu dàng sờ lên đó. Diệp Quân, cậu bé đáng thương, cậu
cứng người lại, nếu bảo cậu chết ngay lúc này, cậu cũng vui lòng.

Nụ hôn của cậu không có quy tắc, cuồng nhiệt khám phá cơ thể quen

thuộc mà cũng rất lạ lẫm này. Áo của Hướng Viễn dần bị đẩy lên cao, Diệp
Quân áp mặt lên bầu ngực cồ như đứa trẻ sơ sinh. Cơ thể Hướng Viễn cũng
nóng bừng bừng, cô khẽ rên rỉ, không biết là vui sướng hay đau khổ. Mạch
giếng khô hạn trong lòng bỗng phun trào như suối nhưng khi cô thử dùng
tay đáp lại Diệp Quân, vừa khẽ đụng vào, cơ thể cậu bỗng rung lên rát
mạnh ròi nặng nê phủ phục lên người Hướng Viễn, động tác tay cũng dần
dần chậm lại.

Đồi mắt phủ mờ dục vọng của Hướng Viễn ánh lên nét hoài nghi, dù sao

cồ cũng không non nớt như Diệp Quân nên đã hiểu ra rất nhanh, ngọn lửa
trên cơ thể như bị một chậu nước lạnh tạt vào, nhất thời không phân biệt rõ
là thất vọng hay giải thoát. Trầm lặng một lúc rồi cô khẽ đẩy Diệp Quân
đang nằm trên người cô ra, cậu nhanh chóng ngồi dậy, kéo tấm thảm mỏng
trên giường, cuống cuồng lúng túng che đậy mình lại, gương mặt trẻ trung
vừa xấu hồ vừa tràn ngập sự ảo não.

"Xin lỗi, em, em quá..." Diệp Quân còn không có cả can đảm để nhìn

cô, chỉ mong gục hẳn đầu vào ngực cho xong.

Hướng Viễn biết sự khó chịu trong lòng cậu, những chàng trai trẻ tuổi

hễ kích động quá độ thì sẽ luôn quá nhạy cảm nhưng trong lòng cô vẫn thấy
hụt hẫng, không biết phải an ủi cậu thế nào, chính cồ cũng cảm thấy khó
chịu, cồ vội vàng xoa xoa đầu cậu rồi đứng dậy đi vào phòng tắm, không
biết sắc mặt Diệp Quân càng trở nên tệ hại và ủ rũ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.