ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 699

Hướng Viễn cuống lên, sẵng giọng nói: "Cậu cút ra ngay cho tôi, đừng

ép tôi đánh thức dì Dương dậy, cậu không cần sĩ diện nhưng tôi cần". Cồ
rút tay ra túm lấy một chiếc gối đập mạnh lên người cậu. Nhưng Diệp Quân
lại cúi người xuống hôn lên đùi cồ, lảm nhảm hỏi: "Tại sao lại không
được?".

Cử chỉ bất ngờ của Diệp Quân khiến Hướng Viễn yên lặng hẳn, sự run

rẩy từ đùi truyền thẳng vào tim cồ, cậu đang hỏi: Tại sao lại không được?

Phải rồi, tại sao lại không được? Hướng Viễn đã không phân biệt nồi là

thế giới đảo lộn hay thứ đảo lộn là chính cồ. Từ đáy lòng cồ một nơi nào đó
đã chết nhưng thân xác vẫn sống, người vẫn sống. Hơn bốn năm rồi, cô đã
sáp quên mát mình là một người đàn bà, cô có được một chiêc giường rộng
thênh thang, ai cũng nói, đồ dùng cũ kĩ trong nhà có linh khí, nó hút tinh
huyết của người. Cô nằm trên chiếc giường truyền lại bao đời của Diệp gia,
một mình co gọn trong đó, không một âm thanh cho đến khi già và chết đi.

Cô đã không còn trẻ, gương mặt tuy không mấy thay đồi, da dẻ vẫn

căng mịn nhưng lúc mỉm cười, khóe mắt đã có những vết chân chim. Có lẽ
một ngày nào đó khi cô tỉnh dậy trên chiếc giường này, sẽ phát hiện ra
mình đã tóc trắng bạc phơ... Tại sao cồ không thể như thế, như bây giờ?

Mồi Diệp Quân lần mò kéo dài từ đùi cồ lên trên, run rẩy vượt qua

những đường cong trên thân thề cô. Có lẽ giây sau đó Hướng Viễn sẽ đẩy
cậu ra nên mỗi khi qua một giây, cậu đều mừng rỡ vô bờ... Cuối cùng, cậu
đã hôn lên gương mặt cồ, lưu luyến trượt qua vết thương trên đó, máu đã
khô lại, xuất hiện thêm một đường màu đỏ.

"Ai làm thế?"

"Một con điên."

Diệp Quân ép sát lên người cô, hơi thở dồn dập bên tai. Lúc không cầm

lòng được, cậu khẽ khàng liếm lên vết thương của cô, Hướng Viễn nhắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.