ÁNH TRĂNG KHÔNG HIỂU LÒNG TÔI - Trang 714

yên tĩnh một lúc, đừng làm ồn, cũng đừng động đến. Là ai đã nói, giấc mơ
đẹp thường dễ tỉnh nhất?

Sắp đến công ty thì bệnh viện Diệp Bỉnh Lâm điều trị gọi điện tới, bảo

sáng sớm ông đã có hiện tượng trúng gió. Mấy năm nay Diệp Bỉnh Lâm
thường ở chùa Lục Dung, tăng nhân trong chùa có được tiền hương hỏa nên
chăm sóc ông rất chu đáo, ồng sống ở đó cũng rất tốt. Mỗi tuần Hướng
Viễn đều đến thăm, Diệp Quân thì lại ít khi đến đó hơn nhưng cứ chục ngày
lại đến một lần. Nửa năm nay, sức khỏe Diệp Bỉnh Lâm sa sút rất nhanh,
ông đã già rồi, giống như một cỗ máy cũ bị rỉ sét, sửa chỗ này rồi chỗ khác
lại hỏng, thực sự không còn cách nào khác, Hướng Viễn đành đưa ông vào
bệnh viện.

Hôm ấy, Hướng Viễn có hai cuộc họp và một vài việc cần giải quyết nên

nó sẽ làm mất khá nhiều thời gian của cồ nhưng chuyện của Diệp Bỉnh
Lâm, cô không thể không lo nên cô quay đầu xe, phóng thẳng đến bệnh
viện.

Đến trước phòng chăm sóc đặc biệt của Diệp Bỉnh Lâm, thấy bác sĩ điều

trị chính và các y tá đã đợi ở đó, Hướng Viễn hỏi luồn: "Bố chồng tôi thế
nào rồi?".

Bác sĩ dè dặt nói vài câu: "Cô cũng biết đấy, với tình trạng sức khỏe của

Diệp tiên sinh thì duy trì được đến bây giờ cũng là khá vất vả rồi. Mạch
máu ở não ông rất yếu, giống như một quả bom hẹn giờ không biết khi nào
thì nồ. Hình như ồng cũng biết chuyện này, có điều hiện giờ ông khá bình
thản khi đón nhận nó, đó là chuyện tốt đối với những người bệnh nặng...
Tất nhiên, chúng tồi nhất định sẽ cố gắng hết sức...".

"Tôi hiểu", Hướng Viễn tiếp lời bác sĩ. Sao cồ lại không hiểu ẩn ý trong

câu nói ấy chứ? Khi bà Diệp mất, Diệp Bỉnh Lâm đã xem nhẹ sự sống cái
chết, so với ồng thì cồ mới là người không đành lòng, cô đã không còn mắc
nợ Diệp gia nhưng người nhà họ cứ lần lượt bỏ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.