ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 106

Trong một cửa hàng bánh ngọt đối diện khách sạn, người phụ nữ đeo

kính râm ấy gọi cho cô một cốc sữa nóng.

Quân Lương nói, không cần nóng, lạnh cũng được.

Đối phương cười:

- Nóng thì tốt hơn, thứ mà lát nữa cháu nhìn thấy sẽ khiến toàn thân

cháu lạnh buốt.

Nhìn thấy mẹ mình cùng một người đàn ông bước ra từ khách sạn,

cảm giác ra sao? Tôi chưa từng trải qua, tôi không biết.

Nhiều năm sau, cuối cùng Quân Lương đã nói chuyện đó trước mặt tôi

và Thẩm Ngôn. Cô ấy nói cảm giác lúc ấy giống như bị người ta tạt axit,
toàn thân lở loét.

Nụ cười trên khuôn mặt mẹ cô giống như lưỡi dao chọc thẳng vào đôi

mắt cô, làm tổn thương tuổi thanh xuân vốn trong sáng không chút tì vết.

Mặc dù mặc áo khoác dày, mặc dù còn đeo găng tay và đội mũ len

nhưng khoảnh khắc ấy giống như bị ai đó lột sạch quần áo trói lên xe ngựa
đi trên đường. Ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn về phía cô đều như
cười cợt, chế nhạo, khinh bỉ. Mọi cái nhìn thật ác độc…

Bỗng nhiên cô hy vọng có một mảnh vải đủ lớn để bó người mình lại.

Bỗng nhiên cô hy vọng mình tan biến như mây khói.

Người phụ nữ kia rất thông minh, cũng rất cao tay. Đến tận lúc cuối

cùng cô ta cũng không bỏ kính râm. Chỉ là trước khi đi, cô ta có nói với
Quân Lương: “Cô chỉ muốn để cháu biết rằng, đằng sau chiếc mặt nạ đoan
trang, nho nhã ấy, chẳng qua mẹ cháu chỉ là đồ gái điếm không biết xấu
hổ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.