ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 107

Gái điếm, không biết xấu hổ.

Đây là món quà sinh nhật kinh hoàng nhất mà Quân Lương nhận được

trong dịp sinh nhật lần thứ mười sáu.

Nhiều năm sau đó, trong cái đêm tối sấm chớp đan xen này, cô ấy lại

một lần nữa nhớ lại cảnh tượng ngày hôm ấy. Cô ấy co người trong căn
phòng tối om, hai tay ôm đầu rất chặt, vùi mặt trong chăn khóc thảm thiết.

Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng cô. Một lúc sau, giọng nói mệt

mỏi ấy vang lên qua cánh cửa: “Trước khi chuyện đó xảy ra, bố mẹ đã làm
xong thủ tục ly hôn. Ngày mai mẹ đưa con đến chỗ luật sư để tư vấn về
những chuyện có liên quan.”

Căn phòng vắng lặng như tờ, không nhận được câu trả lời, người phụ

nữ chần chừ một lúc rồi quay người bước đi.

Ánh sáng duy nhất trong đêm tối phát ra từ chiếc điện thoại của Quân

Lương, tên của Đỗ Tầm hiện lên trên màn hình.

Cuối cùng cô nhấn nút nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.