ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 109

Chỉ cần cậu ấy thật sự thích Quân Lương, yêu thương, bảo vệ Quân

Lương thì những chuyện khác đều không quan trọng.

Đến tận khi chúng tôi lên chuyến tàu về thành phố Z, tâm trạng bồn

chồn, không yên của tôi mới từ từ lắng xuống. Tôi liếc nhìn Đỗ Tầm với
đôi lông mày đang cau lại, vỗ vai cậu ấy và khẽ nói:

- Mình hiểu cô ấy. Cô ấy sẽ không làm gì tổn hại đến bản thân.

Cậu ấy mỉm cười gượng gạo với tôi. Mặc dù nụ cười ấy không có một

chút thành ý nào nhưng tôi có thể cảm nhận được một cách sâu sắc sự lo
lắng của cậu ấy dành cho Quân Lương.

Thực ra tôi chỉ biết một mà không biết hai.

Sở dĩ Đỗ Tầm lo lắng phiền muộn như vậy không chỉ vì biến cố của

gia đình Quân Lương mà còn vì một lý do khác, đó là cậu ấy không biết
phải giải quyết chuyện của mình với Trần Chỉ Tình như thế nào trong cái
tình cảnh rối bời này. Nếu nói thẳng với Quân Lương lúc này thì chẳng
khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Cố Từ Viễn nắm chặt tay tôi. Tôi ngả đầu vào vai anh, nhắm mắt. Tất

cả những chuyện đã qua giống như một bộ phim câm đen trắng lướt qua
trước mắt, sau đó, dừng lại phóng to…

Quân Lương đã từng nói đùa rằng nếu sau này một trong hai chúng tôi

nổi tiếng, ví dụ cô ấy giành giải Pulitzer, tôi giành giải thưởng văn học Mao
Thuẫn, khi lên sân khấu phát biểu, nhất định phải nhắc đến tên của đối
phương, không những thế còn phải nói: “Nếu không có người bạn thân
thiết, xinh đẹp và giỏi giang như cô ấy thì sẽ không có tôi ngày hôm nay”…

Hồi tôi còn nhỏ, nhà hàng xóm mua đầu VCD, sau khi nối với tivi có

thể mở đĩa nghe nhạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.