ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 111

Không xem là có thể trốn tránh. Không xem là có thể coi như chưa

bao giờ xảy ra, tất cả chưa từng tồn tại. Tôi đã từng là đứa trẻ khiến bố mẹ
tự hào.

Trong cuộc đời mỗi người luôn có những bước ngoặt quan trọng. Con

người đứng giữa ngã tư của cuộc đời thường chần chừ, do dự, sợ rằng sẽ lỡ
bước, bởi vì sau khi bạn bước bước ấy, bạn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội
biết rằng trên con đường khác sẽ có những phong cảnh như thế nào.

Bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời tôi chính là năm tôi

mười một tuổi, đột nhiên có một tiếng sấm long trời lở đất lóe lên trong
cuộc sống bình lặng của tôi…

Bố mẹ bất chấp sự phản kháng của tôi, đưa tôi đến thành phố H.

Lúc nghe thấy quyết định này tôi sững sờ không nói nên lời nhưng vẻ

mặt nghiêm túc của họ chứng tỏ một điều không thể nghi ngờ, đó là họ
thông báo với tôi chứ không phải bàn bạc với tôi. Giọng nói ra lệnh không
cho người khác cơ hội xoay chuyển.

Đó là lần đầu tiên tôi giở thói ngang ngược. Tôi khóc đến nỗi mặt mũi

biến dạng, gạt tất cả bát đũa trên bàn ăn xuống đất, tiếng đổ vỡ nối tiếp
nhau, xen lẫn với tiếng gào thét rát cổ bỏng họng của tôi.

Vô ích, mặc cho tôi phản kháng thế nào cũng vô ích, họ không hề bận

tâm đến cảm giác của tôi. Họ thu dọn hành lý, nhanh chóng làm xong thủ
tục chuyển trường rồi đưa tôi đến thành phố H. Trông họ có vẻ rất sốt ruột,
dường như tôi là gánh nặng mà họ chỉ muốn vứt bỏ càng nhanh càng tốt.

Có lẽ bắt đầu từ lúc ấy, tôi trở nên sợ hãi, không có cảm giác an toàn.

Nhưng lòng tự trọng kỳ lạ vốn có lại khiến tôi không muốn thừa nhận

điều đó. Vì thế trong những năm tháng sống khác người, tôi thường nói
mình giống như nước, không có vết thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.