ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 113

Vì thế cho dù không hiểu chuyện mức nào thì tôi cũng biết nhất định

phải học thật giỏi.

May mà tôi không phải là đồ lạc loài duy nhất bị tẩy chay trong lớp.

Người được hưởng “đãi ngộ” giống tôi còn có cô bạn béo mập ấy. Sở
trường lớn nhất của cô ấy là xé bìa sách giáo khoa dán lên truyện tranh rồi
khoái chí đọc những cuốn truyện tranh lãng mạn trong khi cả lớp đang đọc
bài.

Trong tất cả những lời cô ấy nói với tôi, tôi nhớ rõ nhất là những lời

liên quan đến “ghen ghét”. Cô ấy nói ghen ghét là một trong bảy tội lỗi chết
người, vì thế tôi phải tha thứ cho họ.

“Họ” mà cô ấy nói là những cô gái vẫn chưa hiểu nhân tình hiểm ác

nhưng đã lộ bản chất. Ví dụ như: bạn A bỏ chuột chết vào ngăn bàn của tôi,
bạn B ngáng chân giữa cầu thang khiến tôi ngã chổng kềnh trước mặt mọi
người, còn có bạn C nói với thầy giáo là “Lúc thi bạn Sơ Vi cúi xuống gầm
bàn mở sách”…

Những chuyện quá khứ tôi không muốn nhớ lại nhưng lại khắc sâu

trong những năm tháng niên thiếu trong sáng, trở thành lịch sử không thể
thay đổi.

Một tháng mẹ tôi đến thăm tôi một lần, mua cho tôi đồ ăn. Mặc dù

càng ngày bà càng tiều tụy, nhưng không thể khơi một chút niềm thương
xót nào trong tôi.

Tôi hận họ. Tôi biết chắc rằng đã xảy ra biến cố gì đó mà tôi không

biết, nếu không vì sao lần nào cũng chỉ một mình mẹ tôi đến thăm tôi? Vì
sao bố không đến?

Lời giải thích của mẹ lúc nào cũng thật miễn cưỡng: Bố bận… Bố đi

công tác… Bố đã lên xe rồi nhưng có việc gấp nên lại quay về, lần sau nhất
định sẽ đến…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.