ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 104

Tô Quân Lương ngẩng đầu nhìn người phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ

nhưng bên trong yếu đuối trước mặt mình. Người phụ nữ ấy sẽ không hiểu
khi nói ra những lời ấy, phận làm con như cô sẽ thấy buồn như thế nào.

Nếu những lời cô sắp nói giống như lưỡi dao sắc nhọn làm tổn thương

mẹ thì đó cũng bởi vì rất nhiều năm trước đó, những việc mẹ đã làm giống
như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cô. Con dao ấy vẫn còn ở đó.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến rút nó ra nhưng nơi đó là tim. Cô

không dám mạo hiểm. Cô không chắc mình có thể chịu đựng được nỗi đau
đớn ấy hay không?

Đau đớn đến tột cùng.

Tô Quân Lương lấy lại bình tĩnh:

- Mẹ, mẹ biết những lời con nói đều là sự thật. Mẹ có dám nói mẹ

chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bố không?

Đây là lần đầu tiên Tô Quân Lương xung đột với mẹ trong suốt bao

nhiêu năm qua. Cô ấy không giống tôi. Sự đối kháng của tôi chẳng qua chỉ
là khoa trương thanh thế, còn cô ấy thì chôn sâu trong tim, dần dần tích lũy,
đợi đến thời cơ thích hợp sẽ giống như núi lửa phun trào không thể cứu
vãn.

Đây cũng là lần đầu tiên mẹ Quân Lương ý thức được rằng trải qua

thác lũ của thời gian, con gái của mình đã trưởng thành, trở thành một
người có con mắt kiên định. Quân Lương không giống với tưởng tượng của
bà, cô đã có nhận thức rõ ràng về gia đình này, xã hội này, thậm chí thế giới
này. Cô có quan điểm về giá trị và nhân sinh của chính mình.

Quân Lương không còn là cô bé có thể dễ dàng bị lừa gạt, không hiểu

biết chỉ cần dăm ba câu là có thể thuyết phục được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.