- Sơ Vi, em sĩ diện như thế, sớm muộn sẽ phải chịu thiệt.
Lời nói quá thẳng thắn khiến người ta khó xử. Tôi sống chết không
chịu thừa nhận, còn đòi chuyển chủ đề:
- Lần trước chúng ta ăn lẩu, chị vẫn còn độc thân. Mau nói cho em
biết, hai người quen nhau thế nào đi.
Thẩm Ngôn lườm tôi, lấy hộp Sobranie trong túi, châm một điếu rồi
chậm rãi nói trong khói thuốc mịt mờ.
- Đúng là quen anh ấy sau lần ăn lẩu ấy.
Lê Lãng ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười. Nụ cười ẩn chứa chút phóng
túng và yêu chiều.
Có lẽ vì sợ Thẩm Ngôn ngại nên Lê Lãng lấy cớ đi vào nhà vệ sinh rồi
đứng dậy. Thẩm Ngôn ngoảnh đầu dõi theo hình bóng của anh ấy rồi quay
sang nói với tôi:
- Sơ Vi, chị khác bọn em. Chị đã qua cái tuổi yêu đương say đắm rồi.
Bây giờ đối với chị mà nói, tình yêu chính là lúc chị cảm thấy khó chịu, có
một người có thể rót cho chị một cốc nước ấm. Lê Lãng chính là người ấy.
Lần ấy sau khi ăn lẩu xong, bốn người chúng tôi, mỗi người một
hướng. Tôi và Quân Lương về trường, Lâm Mộ Sắc đi tìm “bạn trai cũ” đã
cho cô ấy leo cây để nói chuyện. Còn Thẩm Ngôn quyết định đến một cửa
hàng bánh ngọt mà mình vẫn thường mua để mua bánh ga tô kem xoài.
Đôi khi thật sự không thể không cảm thán, có một số người đúng là
sinh ra đã khác người. Thật khó nhận ra một người mảnh mai như Thẩm
Ngôn lại là tín đồ cuồng nhiệt của đồ ngọt.
Chị ấy nháy mắt với chúng tôi: