ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 155

- Suốt ngày cậu để status là “Cố Từ Viễn là kẻ xấu xa”. Mình có là kẻ

mù cũng nhìn ra được!

Nói như vậy cũng hợp tình hợp lý.

Vì ăn năn và hổ thẹn, tôi quay lưng về phía Cố Từ Viễn, vì thế tôi

không nhìn thấy vẻ hốt hoảng thoáng qua trên khuôn mặt của anh.

Lâm Mộ Sắc kéo tay tôi lên:

- Bây giờ làm lành chưa? Nhân lúc trước khi mọi người nghỉ đông,

chúng ta cùng tụ tập một bữa, gọi cả Quân Lương đến nữa.

Thực ra tôi không muốn ăn buffet nhưng thấy mọi người ai cũng hào

hứng nên tôi không tiện nói những lời làm họ mất hứng.

Năm người vây quanh một chiếc bàn lớn. Lâm Mộ Sắc thích nhất là

món Sushi. Đỗ Tầm bóc ghẹ cho Quân Lương, Cố Từ Viễn rất thích ăn cá
nướng ghé mặt sang, phát hiện ngoài việc đục khoét chiếc bánh ga tô sơn
tra trước mặt thì tôi không động vào món gì cả.

Anh không kìm được khẽ hỏi tôi:

- Sơ Vi, em sao thế?

Tôi mơ màng nhìn anh. Á, tôi làm sao thế này? Tôi không hề ý thức

được là mình đang ngây người suy nghĩ. Một giây sau tôi thấy anh nhíu
mày, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó rất khó diễn tả, giống như khó chịu, nhưng
lại giống như đang cố hết sức để kìm nén sự khó chịu của mình.

Phát hiện này khiến tôi bỗng chốc như có cảm giác rơi xuống hố băng.

Giống như một loại quả đẹp đẽ nào đó đang bị bóc từng lớp vỏ ngoài,

dần dần lộ ra chiếc hạt xấu xí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.