ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 156

Lâm Mộ Sắc tươi cười rạng rỡ hỏi chúng tôi:

- Nếu người yêu cũ của mọi người kết hôn, mọi người có tham dự hôn

lễ của họ không?

Theo tôi hiểu thì câu hỏi này của cô ta là để làm nền cho câu mà cô ta

sẽ nói tiếp. Nhưng ba người kia lại bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi
mang tính giả thiết này. Quân Lương suy nghĩ một lúc rồi cười và nói với
Đỗ Tầm:

- Sau này nếu anh kết hôn với người khác, anh có hy vọng em đến

không?

Đỗ Tâm cười:

- Em đừng đến, anh sợ em mang theo thuốc nổ tới.

Cố Từ Viễn cũng nói với tôi:

- Nếu em lấy chồng, đừng lấy người khác, càng đừng lấy anh...

Thực ra chúng tôi đều biết đây chỉ là câu nói đùa của anh nhưng có lẽ

tôi bước vào thời kỳ mãn kinh trước mấy chục năm nên tôi không những
không thấy buồn cười mà còn rất tức giận:

- Anh yên tâm, em có chết cũng không lấy anh!

Tôi vừa nói dứt lời, nụ cười trên môi Cố Từ Viễn như đóng băng. Ba

người ngồi cạnh cũng lộ vẻ khó xử, không ai muốn nói thêm gì nữa.

Thấy không khí ngột ngạt như vậy tôi cũng rất ngại. Sau khi ổn định

tâm trạng, tôi không dám nhìn Cố Từ Viễn, chỉ rụt rè cúi đầu, khẽ nói:

- Xin lỗi, mình vào nhà vệ sinh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.