- Cậu đừng đến làm phiền cô ấy nữa. Nhà cô ấy đã xảy ra chuyện lớn
như vậy, cô ấy đã buồn lắm rồi, chỉ là cô ấy sĩ diện, không chịu thể hiện ra
ngoài... Lúc mẹ cô ấy ra nước ngoài, cô ấy cũng không khóc. Nếu không
phải là đau lòng đến cùng cực thì vì sao nửa đêm cô ấy lại chạy lên sân
thượng khóc một mình... Đỗ Tầm, cậu là đồ tồi, đồ xấu xa...
Tôi nói rồi không kìm được nước mắt.
Cố Từ Viễn ôm tôi, hốt hoảng lấy giấy ăn. Nhưng người đưa giấy đến
trước mặt tôi lại là Đỗ Tầm.
Cậu ta vừa mở miệng, tôi đã biết được một số điều qua lời nói của cậu
ta. Mấy ngày hôm nay cậu ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Giọng nói khàn khàn ẩn chứa vẻ lo lắng, day dứt, thương cảm và bất
lực:
- Sơ Vi, đều là lỗi của mình, mình thừa nhận... Cậu giúp mình hẹn
Quân Lương ra ngoài, mình sẽ giải thích với tất cả mọi người.
Lúc tôi thay Đỗ Tầm hẹn Quân Lương, cô ấy tỏ ra rất hờ hững, chỉ nói
một tiếng: “Được”.
Vì không biết cô ấy vui hay buồn nên tôi hoàn toàn không nắm được
suy nghĩ trong đầu cô ấy. Nhưng là chị em tốt, tôi vẫn khuyên cô ấy đừng
đi:
- Thôi, Quân Lương ạ, kết thúc êm đẹp đi, không cần thiết phải gặp
mặt nữa. Cho dù cậu ta muốn giải thích với cậu nhưng có thể giải thích cái
gì chứ. Lẽ nào cậu vẫn còn tin tưởng người này sao?
Cô ấy tô son màu anh đào lên môi, lúc cười để lộ hàm răng trắng
bóng. Cô ấy vỗ vào mặt tôi và nói: