- Cậu yên tâm, mình biết phải làm thế nào.
Dĩ nhiên là tôi biết cô ấy có suy nghĩ riêng của mình. Trong những
năm chúng tôi lớn lên cùng nhau, cô ấy luôn biết cách đối nhân xử thế.
Cách làm ấy chưa chắc đã phù hợp với quan niệm truyền thống nhưng nói
chung là hợp với cô ấy.
Nói nhiều vô ích, im lặng là vàng, Cố Từ Viễn nói đúng, suy cho cùng
đây vẫn là chuyện của họ. Tôi là người ngoài, không nên xen vào thì tốt
hơn.
Khi Quân Lương đi gặp Đỗ Tầm và Trần Chỉ Tình, tôi gọi điện thoại
rủ Cố Từ Viễn đi hiệu sách. Không ngờ anh lại nói với tôi là anh không có
thời gian.
Tôi bỗng chốc nổi trận lôi đình:
- Anh làm cái gì mà ra vẻ cán bộ nhà nước bận trăm công nghìn việc
thế hà?
Anh giải thích với tôi là lớp anh tổ chức đi thành cổ, bốn hôm nữa mới
về. Thấy tôi bận rộn an ủi Quân Lương mấy ngày hôm nay nên anh cũng
không nói với tôi. Dù sao thì chỉ có bốn ngày thôi, thoắt cái là hết mà. Tôi
bực tức cúp máy, miệng lẩm bẩm một câu mà chỉ có tôi mới biết.
- Không có anh ở bên, một ngày dài trăm năm.
Cũng đến lúc này, lúc mà Cố Từ Viễn và Quân Lương đều bận việc
của mình, tôi mới phát hiện, thì ra các mối quan hệ của mình lại ít ỏi như
vậy. Ngoài họ ra tôi gần như không có người bạn nào khác. Phát hiện này
khiến tôi thật sự sợ hãi!
Sao có thể như thế được? Sau này Quân Lương kết hôn chắc chắn sẽ
phải giữ chồng cô ấy. Còn Cố Từ Viễn... Ngộ nhỡ anh bội ước không kết