ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 172

Đây là lần đầu tiên Quân Lương chính thức gặp Trần Chỉ Tình. Buổi

tối hôm hát karaoke, Đỗ Tầm sợ sự việc sẽ tồi tệ đến mức khó có thể giải
quyết được nên khi tôi quay lại gọi Quân Lương, cậu ta đã đưa Trần Chỉ
Tình đi.

Lúc Quân Lương quan sát Trần Chỉ Tình, cô ta cũng ngắm nghía tình

địch đã cướp người yêu của mình trong khoảng thời gian mình không ở
trong nước.

Trần Chỉ Tình có khuôn mặt không có chút khả năng sát thương nào,

không phải là không xinh đẹp mà là vẻ đẹp này cần phải nghiêm túc và
nhẫn nại quan sát. Không giống với Quân Lương, cô ấy vừa ngồi xuống,
lập tức khiến tất cả những cô gái ngồi xung quanh trở nên tầm thường.

Đỗ Tầm do dự một lúc, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh Quân

Lương.

Cho dù thời đại này, khẩu hiệu “nam nữ bình đẳng” vang dội thế nào

thì đôi khi, sự lựa chọn của con trai vẫn có thể thỏa mãn tính sĩ diện của
con gái ở một mức độ nào đó. Nếu không vì sao khoảnh khắc ấy, sắc mặt
của Trần Chỉ Tình lại tái nhợt như vậy?

Thực ra không có gì đáng nói cả. Cho dù đắn đo lựa chọn từ ngữ như

thế nào, do có hoàn mỹ như thế nào đều không thể giảm bớt sự tổn thương.
Điều này Đỗ Tầm và Quân Lương đều hiểu.

Trong góc của cửa hàng bánh ngọt, chiếc đèn chùm phía trên chiếc

sofa màu đỏ phát ra ánh sáng vàng. Dưới ánh đèn, những chiếc bánh ngon
ngọt trước đây trông trắng nhợt khiến người ta mất đi khẩu vị.

Trần Chỉ Tình cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Cô khẽ

nói:

- Hai người quen nhau như thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.