những ngày cô đơn, buồn tủi thế nào em cũng nghiến răng tự nhủ, em có
thể vượt qua được. Cho dù có bao nhiêu chàng trai ưu tú đối xử tốt với em,
em đều nói với họ rằng em đã có bạn trai, mặc dù không ở gần nhau nhưng
em rất yêu anh, em cũng tin anh rất yêu em.
Lúc mới đến đó, em không giao lưu với người khác, đồ ăn cũng không
quen. Mỗi tối nằm trên giường nhìn ánh trăng, nhớ đến anh là em lại khóc...
nhưng không dám gọi điện cho anh, không dám để anh biết em sống không
vui. Nửa đêm tỉnh dậy vì bị chuột rút, thật sự rất muốn mua một tấm vé
máy bay để bay về, ở bên anh, không đi đâu cả. Tương lai, tiền đồ cũng
không cần.
Vì sao lại như thế? Đỗ Tầm, anh hãy nhìn em, hãy nói cho em biết vì
sao lại như thế...
Không đợi Đỗ Tầm phản ứng, Quân Lương chỉ thấy toàn thân tê liệt
như bị giội nước sôi từ đầu đến chân. Cô đứng phắt dậy, không nói một lời
nào nữa mà hốt hoảng chạy ra ngoài.
Gần như là phản xạ, Đỗ Tầm dụi điếu thuốc rồi chạy theo.
Để lại một mình Trần Chỉ Tình.
Ánh đèn vàng ấm áp lúc này bỗng trở nên chói mắt.
Đứng trên đường nhựa, Quân Lương ra sức đẩy Đỗ Tầm. Đây là lần
đầu tiên cô thật sự suy sụp.
Giống như thuốc nổ tích tụ bao nhiêu năm đột nhiên bùng cháy. Quân
Lương ngồi dưới đất, hét đến rát cổ bỏng họng:
- Mặc kệ tôi, đừng đụng vào tôi, anh đi đi, anh đi đi, cầu xin anh hãy
đi đi...