ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 187

Không đợi bất kỳ người nào kịp phản ứng, anh vội vã quay người, ra

sức chạy về phía trường học.

Có lẽ giống với tâm trạng của tôi khi chạy như một kẻ điên loạn trong

mưa, chỉ muốn chạy mãi, chạy mãi, chạy đến tận cùng trái đất, đến ngày
tận cùng của thế giới…

Tối hôm ấy anh về nhà rất khuya. Lúc mở cửa nhìn thấy thức ăn và

canh nóng trên bàn, anh chột dạ gọi một tiếng:

- Mẹ!

Khuôn mặt mẹ không hề có một chút không vui nào, chỉ là như vừa

mới thoát khỏi trạng thái suy tư:

- A… con về rồi, cứ cách mười phút mẹ lại hâm nóng thức ăn một lần.

Cơm vẫn ở trong nồi, mau bỏ cặp sách xuống, rửa tay rồi ăn cơm đi…

Tiếng nước chảy róc rách giống như những giọt nước mắt đang trào

dâng trong lòng. Viên Tổ Vực tự hỏi mình đầy giễu cợt, mày trở nên đa sầu
đa cảm như vậy từ khi nào, cứ như con gái ấy.

Hai mẹ con ngồi trên bàn ăn, không ai nói một lời nào. Viên Tổ Vực

và thật nhanh hai bát cơm rồi ném đũa xuống.

- Mẹ, con đi học bài đây.

Đúng lúc anh đứng dậy, một câu nói của mẹ khiến anh có cảm giác

như bị lột sạch quần áo rồi đi thị chúng, bỗng chốc bị cảm giác xấu hổ ê
chề đánh bại.

- Chiều nay mẹ nhìn thấy con.

Bao lâu nay không được chứng kiến một trận tuyết lớn như thế. Thế

giới được bao phủ bởi một màu trắng muốt. Hồi còn nhỏ cũng đã từng tin

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.