ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 198

Vẻ mặt của Lương Tranh ẩn chứa vẻ đau khổ và mơ hồ. Cậu ngừng

một lát rồi nói với tôi như muốn nhờ vả:

- Tống Sơ Vi, nếu tiện thì cậu hãy giúp mình hỏi cô ấy nhé. Mình

không muốn làm phiền cô ấy. Cậu hãy nói với cô ấy là khi nào nghĩ rõ ràng
rồi thì hãy đến tìm mình.

Thú thực, tôi không thích chuyện tình cảm giữa Lương Tranh và

Đường Nguyên Nguyên, càng không thích Lương Tranh. Có lẽ là ấn tượng
đầu tiên không được tốt lắm chứ không phải vì tướng mạo cậu ta. Cậu ta
luôn khiến tôi có cảm giác lắm điều, tính toán. Nhưng sau khi cậu ta nói
xong câu ấy, bỗng nhiên tôi cảm thấy thật ra Đường Nguyên Nguyên được
một chàng trai như thế này trao tình yêu, chưa chắc đã không phải là một
điều hạnh phúc.

Yêu một người thì mới đặt mình vào hoàn cảnh của cô ấy để nghĩ cho

cô ấy, không gây rắc rối cho cô ấy, không ép buộc cô ấy, không làm tổn
thương cô ấy.

Khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên tôi rất muốn hỏi: Cố Từ Viễn, anh có thật

lòng yêu em.

Buổi chiều Quân Lương mới về. Lúc cô ấy đẩy cửa bước vào cũng là

lúc tôi đang làm bài tập, vừa viết vừa oán trách thế giới này không có công
lý, vì sao sinh viên đại học vẫn phải làm bài tập. Đúng là khiến người ta
suy sụp!

Vì quay lưng về phía cô ấy nên tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy,

chỉ buột miệng hỏi một câu:

- Tối qua cậu đi đâu đấy? Cũng không gọi điện thoại.

Một lúc rất lâu sau cô ấy mới khẽ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.