ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 197

nhưng tôi không có chút hứng thú nào.

Suốt buổi sáng, điện thoại của tôi như bị chết vậy. Ngay cả số điện

thoại 10086 bị tôi lưu là “không biết xấu hổ” cũng không giục tôi nộp tiền
điện thoại. Cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ thật tệ.

Trên đường về ký túc xá, tôi như người mất hồn. Thật ra tôi rất muốn

gọi điện thoại để chửi mười tám đời tổ tông nhà Cố Từ Viễn nhưng cái sự
thật anh ta tắt máy tối hôm trước khiến tôi mất hết dũng khí.

Tôi tự an ủi mình là sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là quá bận.

Bây giờ tôi phải là một cô gái hiểu chuyện, sau này làm một người vợ hiền
thục!

Sau lưng vang lên giọng nói của Lương Tranh. Tôi mơ màng ngoảnh

đầu lại, cậu ta định nói gì đó nhưng lại thôi. Quen nhau lâu như vậy, tôi
chưa thấy cậu ta như thế bao giờ.

Do dự một lúc, cuối cùng cậu ta cũng hỏi tôi:

- Cậu ở cùng ký túc xá với Nguyên Nguyên, có nhận ra gần đây cô ấy

có gì bất thường không?

- Hả? - Tôi càng mơ hồ hơn, lẽ nào phong thủy của phòng chúng tôi

có vấn đề thật sao? Tôi còn tưởng chỉ có tôi và Quân Lương không được
như ý. Trong tình huống này, quả thực tôi không còn tâm trạng nào để bận
tâm đến Đường Nguyên Nguyên…

Lương Tranh thấy tôi không nói gì nên cũng sốt ruột:

- Hình như cô ấy muốn chia tay với mình.

- Á! - Mặc dù thốt lên nhưng giọng điệu hoàn toàn khác với trước đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.