ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 217

lòng tôi hiểu rất rõ dường như đây là cách xử lý bình tĩnh và nhẹ nhàng,
thực ra chẳng qua là đang chuẩn bị cho một lần bùng phát.

Quân Lương cũng không tìm tôi. Tôi không biết cô ấy và Đỗ Tầm

phải đối mặt với một trận mưa dông bão táp như thế nào. Dĩ nhiên tôi cũng
không muốn biết.

Vô cớ bị cảm giác chán nản bủa vây, ngày nào cũng vác cặp sách, uể

oải đi đến trường rồi lại uể oải đi về ký túc. Trong khoảng thời gian này mẹ
tôi có gọi điện cho tôi một lần. Hai người nói chuyện rất lâu mà cũng chẳng
ra chuyện gì với chuyện gì.

- Đôi khi thật sự cảm thấy cuộc sống không còn gì để lưu luyến.

Tôi nằm trên giường oán than.

Gần đây hành tung của Đường Nguyên Nguyên cũng càng ngày càng

bí mật. Nụ cười có mà như không cùng với ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt
cô ta giống như đang âm mưu một chuyện rất quan trọng. Nhưng khi tôi hỏi
thì cô ta không nói gì.

Nhớ lại lời nhờ vả của Lương Tranh, tôi ho một tiếng rồi nói:

- Cậu… muốn chia tay với Lương Tranh à?

Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, nói với giọng đầy ẩn ý:

- Cậu ta nói với cậu à?

Tôi không trả lời, chuyện người khác nhờ vả thì không được hé lộ,

điều này tôi hiểu rất rõ. Thế nên tôi cứ lặng lẽ nhìn Đường Nguyên Nguyên
đang chải chuốt trước gương.

Cô ta nói một vài điều không liên quan:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.