- Em muốn về nghỉ một chút. Anh ở lại với Cố Từ Viễn đi, em không
sao.
Cố Từ Viễn đã ngà ngà say, nếu không có ai ở cạnh thì không được.
Đỗ Tầm thở dài, đành để Quân Lương giơ tay vẫy taxi rồi phóng đi.
Ngồi trên taxi, Quân Lương rút điện thoại định gọi cho người bạn thân
nhất đã bị cô làm tổn thương để nói lời xin lỗi nhưng bỗng nhiên nhớ ra
điện thoại của cô ấy đã bị hỏng. Ngón tay bất giác tìm trong danh bạ điện
thoại, cuối cùng dừng lại ở tên của Thẩm Ngôn.
Cô nghĩ một lúc rồi nhấn nút gọi, sau đó một giọng đàn ông dịu dàng
nhấc máy:
- A lô?
- Á… - Đầu óc của Quân Lương bỗng trở nên trống rỗng. - À… Tôi
tìm Thẩm Ngôn.
- Cô ấy để quên điện thoại ở chỗ tôi, cô có chuyện gì có thể nói với
tôi, nhất định tôi sẽ nói lại với cô ấy.
- Anh là…
Đột nhiên Quân Lương nhớ ra là đã từng nghe Tống Sơ Vi nói Thẩm
Ngôn đã có bạn trai. Một giây sau cô nhớ ra tên của người ấy, đúng lúc ấy
đối phương cũng nói tên của mình:
- Tôi là Lê Lãng.
Buổi trưa sau khi tan học, tôi nhét thẻ vào máy ATM, con số trên đó
khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị tinh thần, tưởng rằng ngày mai mẹ sẽ gửi tiền
cho mình, không ngờ lại nhanh như vậy. Bản thân tôi cũng không hiểu vì