Mặc dù không phải là đầu chạm đất nhưng xương sống bị gãy, dẫn đến
liệt nửa người. Điều này khiến người ta sống không bằng chết. Chỉ trong
một đêm, bố mẹ cô ấy như già đi mấy chục tuổi.
Bố Trần Chỉ Tình là giáo sư. Lúc chú ấy nhận được điện thoại là lúc ở
trong văn phòng, có sinh viên đang nhờ chú giảng giải một số vấn đề.
Khuôn mặt hiền từ của chú bỗng trở nên nhợt nhạt khi nghe thấy tin ác
mộng này.
Đợi đến khi chú ấy hốt hoảng chạy đến bệnh viện, mẹ của Trần Chỉ
Tình đã ngất đi vì quá đau đớn.
Đỗ Tầm đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn thấy chú ấy bước lại,
không nói một lời nào mà quỳ xuống…
Quân Lương đứng sau lưng Đỗ Tầm, giương mắt nhìn anh bị giáo sư
Trần đang nổi giận đánh đập. Ngoài bịt miệng khóc, cô không thể làm được
gì.
Việc đầu tiên mà cô Trần làm sau khi tỉnh lại là tìm Đỗ Tầm để liều
mạng. Tiếng gào thét đến rát cổ bỏng họng của cô ấy khiến rất nhiều bệnh
nhân và nhân viên trong bệnh viện phải chú ý.
Mang theo tâm trạng nhục nhã, Đỗ Tầm đi qua đám đông đang chỉ trỏ,
đi đến trước giường bệnh của cô Trần, vẫn chưa lại gần đã bị cô ấy lấy
chiếc cốc của bệnh nhân bên cạnh đập vào đầu.
Máu chảy xuống mặt anh, nhỏ từng giọt. Khoảnh khắc ấy, anh cảm
thấy trái tim mình teo lại, thậm chí biến mất.
Lúc ấy Quân Lương đã bước ra, đứng chắn trước mặt anh, ngẩng đầu
ưỡn ngực nói với bố mẹ của Trần Chỉ Tình:
- Hãy đánh cháu đi này, có chuyện gì hai người cứ tìm cháu đây này!