Đỗ Tầm nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu lắng. Anh không biết
mình có thể nói với cô những gì hoặc làm gì mới có thể khiến cô dễ chịu
hơn một chút.
Trần Chỉ Tình không chút cảm kích, cô cười rồi rớt nước mắt.
- Đỗ Tầm, anh hãy nhớ đấy, tôi thành ra thế này đều là do anh hại tôi!