Không ngờ vẫn còn được gặp lại người này.
Khoảng thời gian tĩnh dưỡng ở bệnh viện, ngày nào Trần Chỉ Tình
cũng nhìn chằm chằm vào dịch truyền, từng giọt từng giọt theo ống dẫn
chảy vào cơ thể mình, trộn lẫn với máu, chầm chậm, giống như thời gian cứ
chầm chậm trôi đi.
Khoảng thời gian này, cô ép mình không được nghĩ tới Đỗ Tầm,
không được nghĩ tới người đã cướp đi Đỗ Tầm, càng không được nghĩ tới
cú nhảy can đảm và kiên quyết ấy.
Nhưng càng ép mình không được nghĩ thì những cảnh tượng ấy lại
càng in đậm trong tâm trí cô, dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ nhìn thấy
chúng nhe nanh, giơ vuốt lao về phía cô.
Lúc đầu cô còn khóc, khóc đến xé ruột xé gan, khóc đến nỗi gối ướt
sũng cũng không chịu thôi… Dần dần, muốn khóc cũng không khóc được,
và nhận ra thực ra không có ai đồng cảm với mình, không có ai đứng ở góc
độ của mình để trách móc đôi nam nữ đã làm hại mình.
Bệnh nhân ở giường bên cạnh vốn định khuyên cô nhưng càng nói
càng khiến Trần Chỉ Tình phát điên lên. Cô ấy nói:
- Cô gái à, thay vì nói người khác hại cô, chi bằng nói cô tự hại
mình…
Trước ánh mắt lạnh lùng của Trần Chỉ Tình, bệnh nhân kia cũng
không chủ động nói với cô câu nào nữa.
Các người sẽ gặp báo ứng! Nằm trên giường bệnh, Trần Chỉ Tình căm
phẫn nghĩ.
Không ngờ sẽ gặp Đỗ Tầm, Trần Chỉ Tình và bố mẹ cô đều vô cùng
ngạc nhiên.