cửa anh lại tỉnh lại, biết là mình đang mơ.
Tôi dừng bước, lặng lẽ nhìn anh.
Mái tóc của anh lúc nào cũng cắt rất ngắn, từng sợi rõ ràng. Anh đã
từng nói những anh chàng đẹp trai thật sự không cần phải để mái che…
Bình thường lúc nào anh cũng cười khì khì, không nghiêm túc chút nào,
cũng chưa bao giờ giống… một người nào đó đã từng nói một vài câu
khiến tôi rất cảm động nhưng tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự
tin tưởng của anh đối với tôi.
Niềm tin rất khó xây dựng nhưng rất dễ bị đạp đổ.
Bỗng nhiên anh ngượng ngùng gãi đầu:
- Ha ha, sao anh lại nhắc đến những chuyện ấy nhỉ? Đúng là phong
cảnh trường em rất đẹp, khiến đầu óc anh u mê.
Tôi mỉm cười, đang định nói: “Thực ra sau này có cơ hội, anh vẫn có
thể học tiếp mà”, nhưng tôi vẫn chưa kịp nói thì anh bỗng chuyển chủ đề:
- Chuyện kia em nghĩ thế nào rồi?
- Á? - Tôi ngây người nhìn anh.
- Em đừng có mà giả vờ mất trí. Chuyện hôm ấy anh nói với em, em
suy nghĩ thế nào rồi?
Tôi lấy lại bình tĩnh, chuyện anh nói là chuyện tôi làm bạn gái của
anh!
Trần Chỉ Tình xuất viện vào cuối tuần. Thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực
rỡ, hai hàng cây bên đường ở bệnh viện tỏa mùi hương thơm nhẹ. Cô ấy
ngồi trên xe lăn, để mặc cho bố mẹ đẩy đi. Đến cổng bệnh viện, cô ấy nhìn
thấy Đỗ Tầm.