ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 253

Nhưng một ngày cô ấy lại phá lệ, mua một chiếc váy của hãng này.

Chúng tôi đều thừa nhận chiếc váy thật sự rất đẹp. Cô ấy chỉ mặc một lần,
vì lúc ăn cơm không cẩn thận làm dính dầu mỡ nên đã cởi ra để giặt.

Ngày hôm sau, lúc cô ấy đi rút quần áo, trên sân thượng có treo rất

nhiều quần áo nhưng không có chiếc váy ấy.

Vì chuyện này mà Quân Lương vô cùng tức giận, đứng trên sân

thượng chửi rất nhiều câu khó nghe. Nhưng cô ấy lại không biết rốt cuộc ai
lấy trộm. Tôi đã an ủi cô ấy, kẻ ăn trộm nhất định sẽ mặc nó, nhất định
chúng ta sẽ bắt được kẻ đó!

Nhưng chờ từ mùa hè đến mùa đông cũng không thấy ai mặc chiếc

váy ấy. Cô nàng Quân Lương có rất nhiều váy đẹp cũng nhanh chóng gạt
chuyện này sang một bên, hoàn toàn không nhớ gì đến nó nữa.

Không ngờ lâu như vậy rồi mà tôi lại biết được chuyện liên quan đến

chiếc váy ấy qua Đường Nguyên Nguyên.

Trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng nhưng lại giống như thở phào nhẹ

nhõm. Nghĩ cũng phải, giấu lâu như vậy, chắc chắn bản thân cô ấy cũng
khó chịu.

- Suy nghĩ của mình lúc ấy… bây giờ nghĩ lại thật ấu trĩ. Tô Quân

Lương rất giàu, không bận tâm đến một chiếc váy. Nhưng mình có thể vứt
một chiếc, cô ta sẽ ít đi một chiếc.

Lúc nói câu ấy, Đường Nguyên Nguyên nói rất nhỏ, giống như chột dạ

và hổ thẹn, lại giống như sợ tôi sẽ nói ra những lời lẽ không hay. Nhưng tôi
cầm thìa, ngây người một lúc lâu, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười với cô ấy:

- Mình hiểu.

Thật sự tôi hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.