- Cậu tưởng các cậu là ngôi sao à? - Đường Nguyên Nguyên hấm hứ
một tiếng. - Không nói thì thôi, không phải là mình rất muốn biết, chỉ là tối
hôm ấy nhìn thấy hai người làm căng như thế, cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.
Cô ấy vừa nhắc lại chuyện tối hôm ấy, ánh mắt của tôi bỗng trở nên u
ám.
Thời gian gần đây, Quân Lương không đến tìm tôi. Tôi cũng không
tìm cô ấy. Thỉnh thoảng cô ấy về ký túc lấy đồ dùng sách vở nhưng đều
chọn lúc tôi đi học.
Nghĩ lại thì đúng là nực cười, lúc đầu phải tốn bao nhiêu công sức mới
được ở cùng nhau. Thì ra câu nói mà người ta nói thật có lý: Chơi với nhau
thì dễ, sống với nhau thì khó.
Có lẽ giữa hai người bất kỳ nào đó cũng có cái gọi là khoảng cách an
toàn. Cho dù hai người có mối quan hệ thân mật như thế nào, chỉ cần vượt
qua vạch ấy thì sẽ nhìn thấy thứ mà bạn không muốn nhìn thấy nhất. Đó
chính là sự thật.
Tôi dựa vào cửa kính, buồn rầu nghĩ, có lẽ bất kỳ tình cảm nào cũng
có kỳ hạn. Tôi và Cố Từ Viễn cũng vậy, tôi và Quân Lương cũng thế, tình
cảm của chúng tôi đã đến hạn rồi.
- Thực ra lúc đầu mình rất ghét cậu và Tô Quân Lương… - Sau khi
làm phẫu thuật xong, Đường Nguyên Nguyên và tôi ngồi trong quán fast
food trang trí rất đẹp, gọi hai suất. Cô ấy uống một ngụm canh, bỗng nhiên
nói câu ấy.
Tôi sững người, mặc dù tôi luôn biết rằng cô ấy không thích tôi và
Quân Lương nhưng cái kiểu nói thẳng thắn như vậy vẫn là lần đầu.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại: