- Bọn mình động chạm gì tới cậu à?
- Cũng không phải là thế… - Vì vừa làn phẫu thuật xong nên vẻ mặt
của cô ấy hơi gượng. - Ngày đầu tiên Tô Quân Lương cầm chìa khóa ký túc
đung đưa trước mặt cậu, nói là cô ta dựa vào quan hệ để đổi ký túc, kể từ
lúc ấy mình bắt đầu ghét hai cậu. Mình thấy những cô gái như các cậu vừa
nông cạn vừa ngu ngốc, có điều may mắn hơn một chút, dễ dàng có được
những thứ mà những người như bọn mình phải nỗ lực rất nhiều lần mới có
thể có được…
Qua lời kể của cô ấy, tôi nhớ lại ngày khai giảng, dáng vẻ khoe khoang
của Quân Lương khi đắc chí nói với tôi: “Bố mình có quen bí thư trường
này”. Trong mắt người ngoài, có lẽ dáng vẻ ấy quả thực rất đáng ghét.
- Cũng chính bắt đầu từ lúc ấy, bỗng nhiên mình nghĩ, nếu đời này
mình đã không thể trở thành con nhà giàu có, vậy thì mình sẽ cố gắng để
con cái của mình được giàu có, để sau này chúng không giống như mình, tự
ti trước mặt các bạn cùng trang lứa…
Cô ấy dùng hai từ “tự ti”, khoảnh khắc ấy tôi bỗng cảm thấy rất khó
chịu, nhưng không biết phải nói gì.
Rồi cô ấy cười nói:
- Mình nói với cậu một chuyện nhé, chắc chắn cậu nghĩ mình trẻ con,
cậu còn nhớ hồi học năm thứ nhất Quân Lương bị mất một chiếc váy
không? Thực ra là do mình ném vào thùng rác.
Chuyện này tôi vẫn còn nhớ. Quân Lương không thích đồ của hãng ấy.
Mỗi lần đi mua sắm, đi ngang qua showroom của hãng này là cô ấy lại hấm
hứ, cười nhạo những thứ thêu hoa và ren rực rỡ mà chỉ có những cô gái nhà
quê mới thích.