ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 26

Tôi lớn bằng ngần này, lần đầu tiên nhìn thấy một người đeo nhẫn mẹ

tặng vào ngón áp út. Thế mà cậu ta còn không biết xấu hổ nói tôi là đồ
ngốc!

Xe bus lắc lư suốt chặng đường. Cậu ta không bỏ kính râm xuống, vì

thế tôi cũng không biết cậu ta đang thản nhiên nhìn trộm một con bé bối rối
như mình qua lớp kính màu trà.

Mười mấy phút trôi qua, cuối cùng đã có ghế trống. Cố Từ Viễn rất

quân tử bảo tôi ngồi xuống còn mình thì đứng. Tôi cũng không khách sáo
với cậu ta.

Xe bus tròng trành nghiêng ngả, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ vụt qua.

Đối với tôi, đây là một thành phố hoàn toàn mới mẻ, một môi trường mới,
tránh xa sự quản thúc của bà mẹ hà khắc. Từ nay về sau cho dù có đâm
thủng trời thì cũng không ai quản được tôi.

Tôi vẫn đang đắm chìm trong bức tranh về tương lai tươi đẹp, đột

nhiên Cố Từ Viễn lao nhanh như chớp, đánh nhau với người đàn ông đứng
cạnh tôi!

Nói đúng hơn Cố Từ Viễn đánh người đàn ông đứng cạnh tôi!

Lúc bình tĩnh thì xe bus đã dừng lại, mọi người đều xúm lại xem. Cố

Từ Viễn ấn người đàn ông thấp hơn cậu ta một cái đầu xuống đất, đấm một
quả trúng mũi anh ta. Chẳng mấy chốc tôi nhìn thấy máu chảy ra từ cái mũi
ngoại cỡ của anh ta.

Tôi sợ hãi kéo Cố Từ Viễn ra xa, nói năng lộn xộn:

- Cậu làm gì thế, xã hội có luật pháp, mọi người sống hòa thuận, sao

lại đánh nhau?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.