Đêm đã về khuya, những người trên khoang tàu đều chìm vào giấc
ngủ, tiếng thở rất nhịp nhàng. Cô không ngủ được, không chỉ vì nóng bức,
ngột ngạt mà còn vì đói.
Khoảnh khắc ấy cô rất muốn khóc.
Cô rất đói, càng những lúc đói càng dễ nghĩ đến những đồ ăn ngon.
Cô nghĩ đến hàng bánh mỳ ở cổng trường. Mùi vị hấp dẫn ấy ngày nào
cũng lan tỏa trong không khí. Trong tủ kính có bày rất nhiều loại bánh bơ
sữa mà chỉ cần nhìn một cái là biết có quá nhiều phẩm màu, còn có những
chiếc bánh mỳ được trang trí thêm những dải dừa sợi kém chất lượng. Bạn
ngồi cùng bàn với Thẩm Ngôn là một cô gái nhà giàu. Bữa sáng của cô ấy
thường là trứng gà, sữa tươi và bánh mỳ bơ.
Hằng ngày, mùi thơm tỏa ra từ ngăn kéo của bạn cùng bàn đều kích
thích cái dạ dày yếu ớt và lòng tự trọng của Thẩm Ngôn.
Sau khi có tiền, ngày nào cô cũng mua bánh ngọt phô mai tươi.
Lần đầu tiên mua bánh ngọt phô mai, Thẩm Ngôn ăn ngấu nghiến như
hổ đói. Vì ăn quá nhanh nên bị nghẹn, cuối cùng đành phải chạy vào nhà vệ
sinh nôn thốc nôn tháo, nôn đến chảy nước mắt mới dễ chịu hơn một chút.
Cô ngồi dưới sàn nhà vệ sinh lát đá Mosaic, vừa lấy giấy lau nước mắt
vừa nói với mình, sau này mày có thể ăn từ từ, sẽ không phải nhìn từ xa
nữa, cũng sẽ không có ai tranh giành với mày nữa, không có ai khiến mày
tự ti nữa…
Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô hiểu rằng đứa trẻ đói khát bị bỏ
rơi ấy chưa bao giờ trưởng thành.
Giọng nói của tài xế kéo cô về với hiện thực. Sau khi trả tiền, cô chầm
chậm bước vào khu phố nhỏ, đi về phía căn hộ của mình.