ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 309

Bạn đã từng có cảm giác này chưa? Vốn dĩ tất cả đều rất quen thuộc

nhưng cuối cùng phát hiện chẳng qua chỉ là ảo giác.

Những người vốn tưởng rằng là thân thiết nhất, thì ra từ trước tới nay

đều lừa mình.

Vì sao… vì sao… vì sao… vì sao hết người này đến người khác lừa

tôi?

Ngồi trên đường, ngồi giữa vạch vàng, ngồi ở cái nơi nhỏ bé nhất trên

vũ trụ bao la, tôi ôm lấy cơ thể mình đang run rẩy, vừa khóc vừa tự hỏi.

Vì sao…

Trời mỗi lúc một tối.

Trong tiếng còi ô tô không ngừng, đột nhiên điện thoại của tôi đổ

chuông. Giọng nói của Viên Tổ Vực nghe có vẻ rất lo lắng:

- Tống Sơ Vi, bạn em nói em về thành phố Z rồi, có thật không? Anh

đến chỗ em nhé!

Tôi không nói một câu nào mà tắt máy luôn.

Bất kỳ ai cũng đừng đến làm phiền tôi, cả thế giới này không có một

người nào đáng tin.

Các người đều lừa tôi. Các người đều coi tôi là con ngốc…

Tôi sẽ không tin bất kì ai nữa. Tôi sẽ không tin một ai…

Quân Lương bước xuống từ xe của Lê Lãng, sau khi lễ phép cảm ơn,

cô dõi theo chiếc xe của anh. Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ phía
sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.