ÁNH TRĂNG NÓI ĐÃ LÃNG QUÊN - Trang 31

Sau khi tình hình bớt căng thẳng, Cố Từ Viễn đã giải thích với tôi vì

sao lúc nãy cậu ta lại ra tay đánh người trên xe bus:

- Mình nhìn thấy tên khốn kia lấy điện thoại chụp ngực cậu, mặc dù

chẳng có gì nhưng mình vẫn thấy hắn đáng chết…

Tôi khó chịu lườm cậu ta. Tên ngốc Cố Từ Viễn kia, cậu có biết cậu

đang nói gì không?

Đáng tiếc là ánh mắt của tôi không có chút khả năng uy hiếp nào, cậu

ta không cảm nhận được sự phẫn nộ của tôi, lại còn nói với giọng điệu căm
phẫn trào dâng:

- Tống Sơ Vi, mình nói cho cậu biết, cho dù hôm nay không phải là

cậu mà là một cô gái xấu hơn cậu bị chụp lén, mình cũng sẽ không khoanh
tay đứng nhìn. Cái loại đê tiện ấy không thể để yên được!

Cuối cùng ngọn lửa hừng hực đã thiêu đốt lý trí của tôi, tôi lao đến

chân đá tay đấm:

- Cậu là đồ khốn! Ai cần cậu quan tâm! Mình thích bị người ta chụp

trộm đấy!

Cậu ta bật cười:

- Thật nực cười!

Mùa hè, chiều muộn mà ánh mặt trời vẫn rất chói mắt, Cố Từ Viễn

đứng bên nắng chiếu vào che nắng cho tôi. Toàn thân cậu ấy cũng được bao
phủ một vòng sáng vàng rực. Vòng sáng ấy rất dịu dàng, khiến người ta rất
muốn chạm vào.

Tôi không biết biểu cảm trên khuôn mặt của mình như thế nào nhưng

khoảnh khắc ấy khuôn mặt của Cố Từ Viễn trở nên rất dịu dàng, giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.